Chương 34: Ngươi Đang Nói Ta Sao?

Mấy ngày liên tục trôi qua, cuộc sống tương đối ổn định.

Nhưng đối với mấy người Trương quản giáo và Bát tiểu thư thì lại là một đợt rung chuyển lớn. Giặc cướp trong núi sâu chưa trừ được, nên đám thương nhân đều không dám đi đường núi, chuyện này ảnh hưởng rất lớn tới việc làm ăn mà Bát tiểu thư phụ trách.

Bát tiểu thư biết là mấy người nhà mình làm, nhưng không biết cụ thể là ai.

【Nhắc nhở: Toái Tinh Tùy Ảnh Thối lên cấp! 】

【Nhắc nhở: Phát động bạo kích bảy mươi sáu lần】

【Nhận được: Điểm vạn năng + 76】

Phù!

Tinh thần Lâm Phàm vô cùng sảng khoái, nhìn thấy nhắc nhở thì biết cố gắng trong khoảng thời gian này của mình không có vô ích, vẫn cực kỳ có hiệu quả. Hắn muốn tiếp tục cố gắng, tranh thủ trở nên mạnh hơn.

Điểm vạn năng vừa mới lấy được cộng thêm điểm vạn năng tích lũy trước đó, cũng chỉ đủ tăng cấp cảnh giới.

【Tăng cảnh giới】

【Tiêu hao: 100 điểm vạn năng】

Nhất thời, Lâm Phàm cảm giác được sức lực bản thân tăng vọt, loại cảm giác này làm cho hắn càng thêm tin tưởng về sự an toàn của bản thân.

Xem bảng giao diện.

【Lâm Phàm】

【Mị lực: 80/100 (0/10) 】

【Cảnh giới: Đoán Khí tầng năm (0/140) 】

【Thiên phú: Thượng đẳng (0/1000) 】

【Võ kỹ: Đại Lực Ngưu Ma Quyền (Viên Mãn), Toái Tinh Tùy Ảnh Thối (Thông Thấu) 】

【Độ thông thạo: Toái Tinh Tùy Ảnh Thối (0/1000) 】

【Điểm vạn năng: 18 điểm】

Lâm Phàm nhấc chân quét ngang, tàn ảnh nối liền, bộ ấm trà đặt trên bàn cách mũi chân một khoảng trực tiếp vỡ tung.

"Ha ha ha!"

Không tồi, uy lực thối pháp càng thêm hung hiểm và cường đại hơn. Trong khi không ngừng cố gắng tu luyện, thời điểm sảng khoái nhất chính là lúc thấy được sự tiến bộ của bản thân.



Tuy nhiên bây giờ hắn mới là Đoán Khí tầng năm, còn chưa đủ mạnh, phải tiếp tục cố gắng.

???

...

Trương quản giáo: Con mẹ nó, ngươi biết mình đang nói cái gì chứ?

Cửa nam thành.

Gần đây dân chúng đều biết được ngoài thành có giặc cướp, cho nên rất nhiều người không dám ra khỏi thành săn thú nữa. Bởi vậy, cửa nam thành từng có người qua lại náo nhiệt, giờ trở nên tiêu điều hơn hẳn.

Một người đàn ông ngẩng đầu nhìn chữ trên cổng thành, vẻ mặt thản nhiên đi vào trong thành.

Mặc dù cửa thành có quan phủ trông coi, nhưng hiện tại hoàng quyền sụp đổ, quan phủ cũng chỉ trưng cho có, Kình Lôi minh vẫn chiếm địa vị chủ đạo. Cho dù có trộm cướp vào thành thì quan phủ cũng không quản tới, nếu gặp chuyện không may đã có Kình Lôi minh giải quyết rồi.

Rất nhanh, người đàn ông vạm vỡ kia đã biến mất trong đám người nhộn nhịp của thành Thiên Cửu.

Giờ tý.

Trời tối đen.

Sau khi nhóm thuyền hàng cuối cùng vận chuyển xong thì công việc của đám người Lâm Phàm mới chấm dứt. Rất nhiều bang chúng kêu buồn chán, bởi vì bọn họ không cần chuyển hàng, nhưng lại phải chờ đối phương chuyển xong đồ mới có thể rời đi.

Chỉ việc đứng nhìn chằm chằm, ngẩn người ở đây thì thoải mái hơn so với tưởng tượng, cũng nhàm chán hơn.

"Lâm huynh, đi uống rượu không?" Ngô Tuấn đi tới hỏi. Hắn ta phát hiện, Lâm tinh anh thật sự rất chăm chỉ tu luyện, cái loại quyết tâm này vượt ngoài sự tưởng tượng của bọn họ.

Nếu bảo bọn họ tu luyện như vậy, chắc chắn không chịu đựng nổi, vì nó thật sự quá vất vả.

"Không, các ngươi cứ đi đi." Lâm Phàm muốn trở về tiếp tục tu luyện. Hắn đã khắc sâu cảm nhận vui sướиɠ khi tu luyện, đó là loại cảm giác mà uống rượu và chơi gái miễn phí không thể mang tới.

Trước kia hắn từng nghĩ mãi mà không rõ, tại sao mấy tên học giỏi lại đam mê học tập như vậy, không thấy buồn chán sao?

Hiện tại hắn mới hiểu được...

Cái loại cảm giác thấy được sự tiến bộ thực sự sung sướиɠ.

Ngô Tuấn nói: "Lâm huynh, phải kết hợp làm việc và nghỉ ngơi, ngươi tu luyện như vậy rất dễ khiến thân thể hao tổn."

"Ừ." Lâm Phàm mỉm cười.

Nếu là cuộc sống lúc trước, bọn họ tuyệt đối sẽ không đi uống rượu vào lúc khuya khoắt thế này, bởi vì sáng hôm sau còn phải tu luyện, làm vậy chỉ khiến bản thân mệt chết thôi.

Nhưng bây giờ đã khác rồi, ban ngày ở bến tàu cơ bản là không có việc gì, chỉ đi tuần tra, duy trì trật tự bến tàu mà thôi, không có gì khó khăn cả, còn có thể trộm tìm một chỗ làm biếng.



Ngã tư đường!

Rất yên tĩnh.

Đi dọc ngã tư đường không một bóng người có loại cảm giác quỷ dị, nhưng đối với Lâm Phàm mà nói, thời gian này ở kiếp trước cuộc sống về đêm mới bắt đầu, chỉ là từ khi tới nơi này thì không có gì thú vị cả.

Lúc này, có tiếng bước chân nặng nề vang lên, Lâm Phàm ngẩng đầu, trong bóng đêm nơi xa có một bóng người đang chậm rãi tiến lại gần.

"Chờ ngươi đã lâu rồi."

Lâm Phàm nhìn chung quanh, xác định bốn phía đều không có người thì chỉ vào mình.

"Ngươi đang nói ta sao?"

Ngoại trừ hắn ra thì còn ai được nữa?

Chỉ nhìn bộ dạng, dung mạo, khí chất của đối phương là có thể rút ra được một kết luận đối phương chính là giặc cướp, hơn nữa còn là tới để báo thù.

Mấy ngày qua đi, đối phương đã tìm tới hắn.

Thi thể bị phát hiện sao?

Chắc là không có khả năng đâu.

Cũng đúng, người đàn bà kia tìm tới bọn họ để gây chuyện nhưng cuối cùng lại bị chôn dưới lòng đất. Đám cướp nghĩ tới nghĩ lui chắc chắn đã nghi ngờ hắn nhất, lần trước đã có sát thủ tới ám sát hắn rồi.

Nếu như hắn đoán không sai, đám cướp này là do nội chiến ở Kình Lôi Minh tìm tới để giúp đỡ, có liên lạc thông tin với nhau, tìm được chỗ này của hắn không có gì khó.

Rầm rầm!

Lang Nha Bổng đang khiêng trên vai đối phương rớt xuống đất phát ra thanh âm nặng nề

“Tiểu tử thối, ngươi giấu Lục Nương ở đâu? Ta khuyên ngươi tốt nhất là thành thành thật thật khai ra, bằng không đừng trách ông đây đánh ngươi thành cái bánh nhân thịt.” Hàn Uy tức giận quát lớn, đôi mắt gã trợn trừng.

“Nàng ta ấy à… Bị ta bán đi rồi.” Lâm Phàm đáp.

“Bán? Bán đi đâu?”

“Kỹ viện!”

Lâm Phàm cảm giác tên đàn ông to cao trước mắt này có chút vấn đề. Từ trong ánh mắt gã, hắn có thể nhìn thấy sự phẫn nộ và không cam lòng khi nhân tình bị người ta gϊếŧ chết. Nhớ về thân hình và khí chất của Lục Nương, hắn cảm giác nếu không tải qua muôn vàn rèn luyện rất khó có thể bồi dưỡng được như vậy.

Ngay vào lúc hắn đang tự buôn dưa trong đầu, đột nhiên một tiếng thét đầy phẫn nộ truyền tới.

“Chết đi!”