Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Võ Học Ta Tu Luyện Có Khả Năng Bạo Kích

Chương 33: Ngươi Đang Nói Ta Sao? (1)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Những chỗ này có lẽ có vấn đề, hắn đang suy nghĩ xem có nên đi xem thử hay không. Nhưng ngẫm lại vẫn là bỏ đi, có liên quan gì tới hắn đâu, tu luyện vẫn là quan trọng nhất. Mấy chuyện nguy hiểm này đều đã có cường giả phụ trách.

Lâm Phàm hắn ở Kình Lôi minh này chỉ là một tinh anh, nói trắng ra là cao cấp hơn vật hy sinh một chút ít mà thôi.

Núi sâu, đại bản doanh của giặc cướp.

Nghĩa Hội đường!

Đèn đuốc sáng trưng, nhóm giặc cướp hung thần ác sát tụ tập uống rượu mua vui, thoải mái chè chén.

"Ha ha ha, đám người ban ngày kia quả thực ngu như lợn, bị chúng ta đùa giỡn quay vòng vòng, ngay cả một cọng lông của chúng ta cũng không động tới được."

"Nếu không có mệnh lệnh của bang chủ, ông đây thật sự muốn dùng Lang Nha Bổng hơn trăm cân của mình đập bọn chúng thành thịt vụn rồi."

Bọn giặc cướp này đều sống bằng cách liếʍ máu trên lưỡi đao, đã quen kiểu đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ, thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn.

Người nào rơi vào tay bọn họ, thì đừng nghĩ được toàn thây.

"Yên lặng!"

Một giọng nói tục tằng vang lên.

Tất cả bang chúng nhìn về phía vị bang chủ đang ngồi ở chủ vị, vẻ mặt mang theo sự kính sợ và sùng bái.

Gã chính là bang chủ Sát Hổ Bang - Tần Hổ, thân cao hơn hai mét, hình thể cường tráng, bộ ngực để trần phủ đầy lông đen rậm rạp, cơ bắp nổi lên từng khối như những hòn đá, toàn thân tràn ngập sức mạnh mang tính bùng nổ.

"Sắc trời đã tối, vì sao Lục Nương còn chưa trở về?" Tần Hổ trầm giọng hỏi, ánh mắt nhìn về phía mọi người, cỗ khí thé kia ép xuống khiến trong lòng đám giặc cướp trở nên hoang mang rối loạn.

"Bẩm bang chủ, Lục Nương biết được có một đám nhãi Kình Lôi minh tuần tra ở vòng ngoài, nói muốn đi chơi nên đã ra ngoài từ sớm, chỉ là đến bây giờ vẫn chưa trở về, thuộc hạ cũng không biết nguyên nhân tại sao."

Tên giặc cướp này ngoài miệng nói không biết, nhưng trong lòng lại nghĩ, Lục Nương cực kỳ lẳиɠ ɭơ, thích nhất việc cắm sừng cho bang chủ. Nói đâu xa, trong đám này chỉ cần lớn lên da mịn thịt mềm (trói gà không chặt), có ai chưa từng bị Lục Nương ăn qua.

Bởi vậy, gã nghi ngờ trong đám nhãi con kia có tiểu tử non mềm nào đó, khiến cho xuân tâm của Lục Nương trỗi dậy, cướp về sơn động hưởng thụ rồi.



Nhóm giặc cướp trong nội đường đều mang vẻ mặt nghi hoặc, giả bộ như không biết nguyên nhân là gì, nhưng trong lòng thì lại suy nghĩ giống nhau như đúc.

Có lẽ...

Thật sự là đi hưởng thụ rồi.

Dù sao bang chủ lớn lên bộ dạng hung thần ác sát, khuôn mặt dữ tợn, dùng lời mà Lục Nương hay nói với bọn họ thì là, bang chủ của các ngươi trông thì ngon mà lại không dùng được, chậm trễ thanh xuân của lão nương...

***

【Nhắc nhở: Phát động bạo kích gấp tám! 】

【Nhắc nhở: Độ thông thạo Toái Tinh Tùy Ảnh Thối +8 】

...

Lâm Phàm toàn tâm toàn ý vùi đầu vào tu luyện, đương nhiên thu hoạch tràn đầy, lúc nào cũng có thể cảm giác được bản thân có tiến bộ hay không, thật sự rất thích.

Hai ngày sau!

Sân luyện võ.

Trương quản giáo nói: "Các ngươi đã gia nhập Kình Lôi minh một thời gian, tiếp đây các ngươi sẽ được phân công tới bến tàu làm việc. Lâm Phàm, đội này vẫn do ngươi phụ trách, ngươi phải đảm bảo sự an toàn của bến tàu.”

"Dạ." Lâm Phàm đáp.

Ngày lành chấm dứt.

Bang chúng mới gia nhập Kình Lôi minh sẽ có một khoảng thời gian để huấn luyện, khi kết thúc sẽ phải đi làm việc, chứ Kình Lôi minh sao có thể nuôi không mãi như vậy.

Bến tàu ở thành Thiên Cửu rất lớn, có tổng cộng bốn bến tàu.

Kình Lôi minh chiếm hai cái, hai cái còn lại là do mấy nhà giàu trong thành chiếm giữ. Mặt ngoài thì hai bên nước sông không phạm nước giếng, nhưng ngầm vẫn có xung đột.



"Lâm huynh, ngày lành của chúng ta kết thúc rồi." Ngô Tuấn cảm thán.

Hắn ta rất thích cuộc sống lúc trước, mỗi ngày tu luyện nhìn thì mệt nhọc, nhưng cũng chỉ là giả bộ đánh đấm, vẫn rất thoải mái. Hiện tại phải đi bến tàu làm việc, chắc chắn không còn thời gian nhàn nhã như vậy nữa.

Lâm Phàm vỗ bả vai hắn ta, rất muốn nói cho hắn ta biết, đó là những ngày an nhàn của các ngươi chấm dứt thôi. Ta đây thân là tiểu tinh anh, có thể giao hết chuyện cho ngươi, ta vẫn có thể tu luyện như trước, hoàn toàn không ảnh hưởng gì.

"Ngô huynh, cũng không thể nói như vậy, nếu chúng ta không cống hiến gì cho Kình Lôi minh, mỗi tháng nhận tiền tiêu vặt cũng không thể cảm thấy an tâm thoải mái đúng không." Lâm Phàm nói.

Ngô Tuấn cảm thán: "Giác ngộ của Lâm huynh thật khiến người khác vô cùng khâm phục."

"Ha ha, Trương quản giáo giao chuyện bên đó cho ta phụ trách, kính xin Ngô huynh trông nom giúp ta nhiều hơn." Lâm Phàm chính là chưởng quầy phủi tay, cảm giác trong tay có người sai vặt rất thích, hoàn toàn không chiếm thời gian của hắn.

Ngô Tuấn giật mắt, khẽ giật mình. Ý của Lâm Phàm rất rõ ràng, làm chưởng quầy phủi tay cực kỳ thoải mái.

Ngày tiếp theo!

Bến tàu.

Đám người Lâm Phàm chỉ phụ trách trị an, hoàn toàn không nhúng tay vào phương diện quản lý bến tàu, chuyện này đã có nhân tài chuyên về thương mại lo liệu, để cho đám người chỉ biết tu luyện như bọn họ tới quản lý, không xảy ra vấn đề mới là lạ.

"Giao tiếp đều là thương nhân đường thủy."

Lâm Phàm nhìn thấy mấy thương nhân kia ai nấy đeo vàng bạc đầy người, xung quanh có hộ vệ bảo hộ, thế giới bọn họ tiếp xúc rộng lớn hơn, cũng có thể gặp được nhiều thứ ly kỳ cổ quái hơn.

Hắn không bắt chuyện với mấy thương nhân này.

Thương nhân có thể đi tới cấp độ này đương nhiên chướng mắt một tiểu tinh anh của Kình Lôi minh, có thể theo chân bọn họ nói chuyện, e là chỉ có cấp bậc như Trương quản giáo trở lên, nhưng chưa chắc người ta nể mặt Trương quản giáo.

Mà hắn nghĩ nhiều như vậy cũng vô vị.

Bọn họ có một chỗ nghỉ ngơi khi rảnh rỗi ở gần bến tàu, Lâm Phàm trực tiếp chiếm đóng, khóa cửa tu luyện, ở đâu tu luyện cũng giống nhau cả. Đối với những bang chúng khác mà nói, hiện tại bọn họ đã tiến vào quỹ đạo cuộc sống, có lẽ cả đời này chính là như vậy, chỉ cần Kình Lôi minh còn ổn định thì cuộc sống của bọn họ cũng ổn định.

Chỉ là đối với Lâm Phàm thì hắn không muốn những ngày tháng như thế, hắn cố gắng tu luyện để dựa vào cố gắng của mình đi đỉnh cao viên mãn, về phần có thể đi được bao xa thì phải xem thiên phú và nỗ lực của bản thân.
« Chương TrướcChương Tiếp »