Chương 11: Đến Cùng Đâu Mới Là Bộ Mặt Thật Của Ngươi

Ngô Tuấn thở dài một hơi: "Hôm nay Lâm huynh sẽ được hưởng phúc của người Tề, sợ là cả đêm cũng không thể ngừng nghỉ."

"Hâm mộ!"

"Cứng rắn!"

"+1!"

Trương quản giáo đang ngồi trong phòng riêng của lầu các vui vẻ ôm Hồng Lăng cô nương, hưởng thụ sự mềm mại của nàng. Thấy Lâm Phàm rút được giải nhất, hắn ta hoảng sợ nhìn chằm chằm.

Này… Này.

Người ta được chơi gái miễn phí mà hắn ta lại phải tiêu trăm lượng, chênh lệch này cũng hơi lớn rồi.

Sau đó tú bà công bố bài thơ Lâm Phàm viết ra, một số người rất có tài văn chương sau khi nghe được đã khϊếp sợ vô cùng, tâm phục khẩu phục. Nhưng có hạng vũ phu lại cau mày.

Thiền Quyên lại là vị hồng bài nào vậy?

Mà ở ngàn dặm xa xôi.

Lâm Phàm thấp thỏm đi theo sau lưng gã sai vặt. Không biết vị Mặc Vận cô nương kia trông thế nào, đã bao nhiêu tuổi, nếu không phù hợp với quan niệm thẩm mỹ của mình thì hắn chỉ có thể mượn cớ đi vệ sinh mà chuồn lẹ.

Mặc kệ ngươi là hồng bài gì cũng chẳng quan trọng bằng việc thải phân.

(Tỉnh lược vạn chữ miêu tả…)

Sáng sớm!

Trước cửa Kình Lôi minh.

Lâm Phàm mới vừa trở lại đã bị đám người Ngô Tuấn cản đường. Vẻ mặt bọn họ có hơi kỳ quái, có ước ao đố kị nhưng càng nhiều hơn là một loại kỳ vọng.

“Lâm huynh, trở lại rồi?” Ngô Tuấn phục Lâm Phàm sát đất, chỉ hận không thể quỳ xuống bái sư ngay, chỉ cầu Lâm huynh có thể truyền thụ một chút tài học.

“Ừm, nghe nói tối qua các vị cũng có thu hoạch rất khá.” Lục Phàm mỉm cười hỏi.

Thu hoạch đâu được khá như ngươi.

Lục Phàm nói: “Các vị, chuyện tối qua không như các ngươi nghĩ đâu, ta và Mặc Vận cô nương chỉ châm đèn nói chuyện, ngâm thơ đối ẩm, nâng cốc ngôn hoan. Không làm chuyện như các ngươi nghĩ.”



Đầu tiên là hắn không tính bình phẩm nữ tử trước mặt những người khác, đây là hành vi không tốt. Mấu chốt hơn là… Hắn không muốn khiến trái tim đám người này bị tổn thương. Chuyện đã qua rồi cần gì phải nói rõ ràng như vậy.

“Thật?”

“Thật!”

Vẻ mặt Lâm Phàm rất nghiêm túc. Nếu đặt ở kiếp trước ai nói vậy chắc chắn là giả vờ giả vịt, nhưng ở đây ai biết bọn hắn có tin không.

“Ta không hàn huyên với các ngươi nữa, đi tu luyện trước, các ngươi cũng mau đi đi.”

Lâm Phàm tạm biệt bọn họ. Càng ngày hắn càng thích thế giới như vậy, đồng thời cũng có nhận thức hoàn toàn mới với mỹ nữ ở đây. Bọn họ cũng rất đẹp. Vị Mặc Vận cô nương kia thật sự rất đẹp, nàng có thể trở thành hồng bài cũng là hợp tình hợp lý, không có chút tài nghệ rất khó có thể lẫn vào.

Thời đại vạn ác.

Đúng là giỏi đυ.c khoét tâm trí người.

“Các ngươi tin lời Lâm Phàm nói không?”

“Ta tin.”

“Ta cảm thấy Lâm Phàm nói rất chân thành. Nhưng chẳng lẽ bọn họ chỉ châm đèn nói chuyện thôi sao?”

Ngô Tuấn nhìn bóng lưng Lâm Phàm bước đi với tư thế đỡ hông, chỉ biết làm gì có chuyện như hắn nói, chỉ có lũ ngu mới tin.

Ừm, nơi này có vài tên ngu ngốc.

“Ngô huynh, ngươi nói gì vậy?”

“Không có gì, chỉ là nhất thời cảm khái mà thôi.”



Sân luyện võ.

Lâm Phàm tới hơi chậm một chút, khác với thói quen của hắn trước kia. Thật ra hắn cũng muốn tới sớm, nhưng ai có thể ngờ tới Mặc Vận cô nương lại nhiệt tình như vậy, thích “giao” lưu với người, động tác nhiệt tình. Dưới tình thế bất đắc dĩ, hắn chỉ có thể “trò chuyện” với nàng thêm một lát, sau đó vội vã tới đây.

Trương quản giáo vẫn đứng chắp tay như trước, uy vũ bất phàm.

Không nghĩ tới Trương quản giáo còn uy mãnh hơn cả tưởng tượng của hắn. Đương nhiên, Trương quản giáo hôm nay khác hẳn với Trương quản giáo đêm qua. Đêm qua hắn ta là tay già đời ngang dọc chốn hoa, nhưng bây giờ hắn ta lại thành quản giáo Kình Lôi minh khiến người không thấu sâu cạn.

Rốt cuộc đâu mới là bộ mặt thật sự của Trương quản giáo?



Có lẽ đây là bản tính của nam nhân.

Ánh mắt hai người chạm vào nhau, cũng không giao lưu quá nhiều nhưng trong mắt lại truyền đi thần sắc mà chỉ cần là nam nhân đều sẽ hiểu.

Tu luyện mọi ngày đều như nhau, nhưng có thể nhìn thấy tiến bộ tu luyện lại làm cho người ta cảm giác tràn ngập động lực. Cho nên hắn rất thích nhìn sự tăng trưởng của độ thông thạo, cái loại cảm giác này rất mãn nguyện.Đối với người khác mà nói, tu luyện một loại quyền pháp đơn điệu sẽ cảm giác rất nhàm chán. Nhưng đối với Lâm Phàm, giờ này khắc này hắn lại thích cảm giác đắm chìm trong tu luyện.

"Bố khỉ!"

Eo mỏi lưng đau, tinh thần phân tán, quyền pháp xuất hiện biến hóa lộ ra sơ hở cực lớn. Tình huống này nếu là trước kia thì chỉ là bình thường, nhưng ở thời điểm hắn đã tu luyện Đại Lực Ngưu Ma Quyền tới cấp độ Nhập Kình, thì không nên xuất hiện nữa.

"Quả nhiên, nữ nhân chính là vật chướng ngại trên con đường tu luyện." Lâm Phàm đã được tự thân trải nghiệm đương nhiên có tính răn đe giáo dục hơn lời nói suông.

Trải qua việc này, hắn tuyệt đối không đi Yên Vũ Các kia nữa, chỗ đó quả thực là chỗ xấu xa ăn mòn tâm trí con người.

Trương quản giáo đi tới bên cạnh Lâm Phàm, bàn tay vỗ vỗ lên bả vai hắn.

"Người trẻ tuổi, quả thực là thân cường thể tráng, nhưng cũng phải chú ý chút."

Ý của lời này biểu hiện rõ ngay trên mặt chữ.

Nhìn đi, tinh thần không tốt nhé, đã tu luyện Đại Lực Ngưu Ma Quyền tới cảnh giới quen thuộc như vậy mà vẫn còn mắc lỗi được, đây là cái giá phải trả khi trầm mê nữ sắc đấy.

"Đa tạ Trương quản giáo dạy bảo, đệ tử ghi nhớ trong lòng." Lâm Phàm cung kính nói. Chỉ là chẳng biết tại sao, hắn phát hiện trong ánh mắt Trương quản giáo nhìn hắn lộ ra một tia hâm mộ.

Trương quản giáo gật đầu, xoay người rời đi. Trách nhiệm của hắn ta chỉ là giám sát bang chúng tu luyện, có tới hay không là chuyện của bang chúng, nhưng nếu đã tới sân luyện võ này rồi, thì khi tâm tình tốt hắn ta cũng sẽ chỉ điểm cho một chút, tránh cho những bang chúng mới gia nhập này lầm đường lạc lối, kéo dài việc tu luyện sai lầm.

"Ra quyền phải thẳng, phải có lực, ngươi đang đào tổ chim à?"

"Trung bình tấn cũng không ổn, hạ bàn không vững thì cho dù tu luyện tốt cũng chỉ là cỏ đầu tường."

Trương quản giáo rất nghiêm khắc, không chỉ răn dạy miệng không, còn động thủ đánh người.

Lâm Phàm nghỉ ngơi trong chốc lát, điều chỉnh tốt trạng thái.

Tối hôm qua trao đổi hơi quá sâu, có chút ảnh hưởng.

Một lát sau.

Lâm Phàm tiếp tục vùi đầu vào tu luyện, mỗi một chiêu một thức đều rất tiêu chuẩn hoàn mỹ, không hề có sơ hở.