Chương 7: Yểu Yểu điên rồi

Hoắc Ninh Hi mím môi, nhìn Tống Yểu Yểu thong dong bước vào, cố ý muốn hỏi vài câu, còn chưa kịp bước tới, điện thoại trong túi đột nhiên reo lên.

Hoắc Ninh Hi nhìn thấy màn hình hiển thị trên điện thoại, thở dài một tiếng rồi nghe máy. “Alo? Tĩnh Uyển? Tối vậy rồi tìm tôi có chuyện gì không?”

“Ninh Hi! Cậu có thể qua đây một chút không! Mình sợ lắm, cậu tới đây với mình đi! Hu hu…”

Vừa bắt máy, bên trong liền truyền tới tiếng khóc hoảng sợ của Tống Tĩnh Uyển, Hoắc Ninh Hi sửng sốt, trong ấn tượng của anh ta, Tống Tĩnh Uyển là một người ưu nhã chừng mực, hiếm khi nào nhìn thấy cô ấy khóc lóc như vậy.

Bây giờ chắc chắn là cô ấy đã xảy ra chuyện gì đó, Hoắc Ninh Hi đi đến chỗ ở, vừa đi vừa trầm giọng nói: “Cậu đợi tôi, tôi lập tức đến ngay!”

Sau mấy phút, Hoắc Ninh Hi đã đứng trước cửa, giơ tay gõ cửa, cửa lập tức được mở ra, một bóng dáng nhỏ nhắn nhanh chóng nhào vào lòng anh ta.

“Huhuhu, Ninh Hi, cậu đến rồi! Cậu biết không? Yểu Yểu điên rồi! Vậy mà em ấy lại muốn gϊếŧ mình…”



Tống Yểu Yểu không biết ở sau lưng, Tống Tĩnh Uyển đang bôi nhọ gì cô trước mặt Hoắc Ninh Hi, đương nhiên cho dù biết, cô cũng sẽ không để ý, ngược lại còn vui mừng.

Đối với vị hôn phu trên danh nghĩa này, Tống Yểu Yểu không chỉ không có thiện cảm, ngược lại còn chán ghét. Cô vui vẻ ăn một bữa cơm tối, lúc này mới cảm thấy cả người như được sống lại.

Lúc quay về, cô tìm người quản lý khu nghỉ dưỡng để thuê lại một căn phòng khác, đêm nay cô sẽ ngủ ở phòng mới.

Một đêm ngon giấc.

Ngày hôm sau là một ngày nắng đẹp, cũng là ngày cô phải lên đường về nhà họ Tống. Cô thay quần áo xong, lại đi đến căn phòng khác thu dọn hành lý, lúc này mới từ từ đến nhà hàng.

Nhìn thấy cô, con ngươi Tống Tĩnh Uyễn co rút lại, sợ hãi dựa vào người Hoắc Ninh Hi.

Bộ dáng thân thiết như vậy, người không biết còn tướng hai người họ mới là một đôi.

Mắt Tống Yểu Yểu cong cong, cười ngọt ngào, vẫy tay chào Tống Tĩnh Uyễn, “Chị, chào buổi sáng ~”

Cô để hành lý xuống, đi đến ngồi trước mặt Tống Tĩnh Uyễn, kêu phục vụ mang chén cho cô, sau đó cô chống cằm, tán thưởng nhìn sắc mặt tái nhợt của Tống Tĩnh Uyển, ân cần hỏi: “Chị à, sắc mặt chị kém quá, sức khỏe không tốt sao?”

“Ninh Hi…” Âm thanh của Tống Tĩnh Uyển mang theo sự nghẹn ngào, lặng lẽ kéo tay áo của Hoắc Ninh Hi.

Hoắc Ninh Hi híp mắt, âm thầm đánh giá Tống Yểu Yểu, lại thấy sắc mặt cô bình thường, ngoài thích nói thích cười hơn ngày thường, căn bản là không nhìn ra sự âm hiểm độc ác nào.

Nhưng Tĩnh Uyễn lại luôn miệng nói là Tống Yểu Yểu muốn gϊếŧ cô ấy…

Lấy tính cách nhát như thỏ đế của Tống Yểu Yểu, cô ấy dám không?

Hoắc Ninh Hi bán tín bán nghi lời của Tống Tĩnh Uyển nói, cậu ta còn chần chừ, bạn thân của Tống Tĩnh Uyễn – Hứa Nguyệt đang ngồi bên cạnh đã không khách khí nói, “Tống Yểu Yểu, có phải cậu cho rằng cậu hại chết Tĩnh Uyển rồi thì sẽ được gia đình xem trọng không! Tôi khuyên cậu đừng nằm mơ nữa! Cho dù không có Tĩnh Uyển, bác trai và bác gái cũng sẽ không thích cậu đâu! Đây là số mạng của cậu!”

Hoắc Ninh Hi nhíu mày. “Số mạng?”

Tống Yểu Yểu thu lại nụ cười, cô nhìn chằm chằm Tống Tĩnh Uyển đang bị thương, “Chị cũng nghĩ vậy sao? Chị nói cho mọi người là em muốn gϊếŧ chị để đoạt lấy tất cả sao? Nhưng làm vậy thì em có lợi gì? Nếu phải nói vậy, vậy tối qua tối ngã xuống hồ thiếu chút nữa chết đuối, có phải là em cũng có thể nói chị đẩy em không?”

“Yểu Yểu, sao em có thể nghĩ chị như vậy!” Tống Tĩnh Uyển luống cuống, vội cắt ngang.