Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Võ Hiệp Huyền Huyễn Chi Sát Lục Hệ Thống

Chương 38: Ngươi là thiên hạ vô địch!

« Chương TrướcChương Tiếp »
- Nhưng ngươi làm như vậy cũng quá mức nguy hiểm, còn có thần bí nhân kia có thể chống đỡ Ngũ Nhạc kiếm phái không suy sụp nói rõ hắn thực lực không tầm thường, nếu như...

Đông Phương Bạch còn không rõ Ngô Chính muốn làm gì? Hắn đây là không muốn bị triều đình lúc bấy giờ đã chú ý đến hắn mà cản tay cản chân, gây bất tiện cho hắn, nàng trước kia cứu Ngô Chính một mạng cũng đã kiến thức một chút lực lượng của triều đình, chỉ là hai tên cẩm y vệ đến thám thính đã có được thực lực tuyệt đỉnh sơ kỳ, huống hồ là cao tầng!?

Ngô Chính xem trọng triều đình nhưng ngược lại có phải là quá xem thường các thế lực giang hồ? Muốn tiêu diệt một cái Ngũ Nhạc kiếm phái cũng không phải là không thể làm được, nhưng là Ngũ Nhạc vẫn còn một thần bí nhân thực lực thâm bất khả trắc, nếu như Ngô Chính thất bại lần này, cũng chính là không thể chứng minh được giá trị của hắn với triều đình, còn không phải là thập diện mai phục tất cả mọi người đồng thời đều muốn lấy tính mệnh của Ngô Chính?

- Ài, Đông Phương, ngươi từ khi nào lại thiếu tự tin đến thế? Ta không phải là còn có ngươi hay sao?

Ngô Chính hướng về phía Đông Phương Bạch trong ánh mắt lúc này chứa chan một cỗ nhu tình mê luyến, nhìn xem một cái Đông Phương Bất Bại kiêu ngạo quên cả trời đất sau khi bên cạnh hắn lại thành một cái nữ nhân lo trước lo sau như thế này, dù là Ngô Chính cũng không thể bắt kịp được tính cách thay đổi đến chóng mặt của Đông Phương Bạch, nàng hoàn toàn đã không còn là Đông Phương Bất Bại trước kia a.

Đông Phương Bạch không một chút nào an tâm, nhưng Ngô Chính là biết rõ, tên thần bí nhân kia trong lời nói có thể là ai khác ngoại trừ vị kia thái sư thúc của Lệnh Hồ Xung, Dương Thanh Phong!? Trong nguyên tác Dương Thanh Phong tuy là tu vi cao cường, nhưng lại bị tuổi tác làm hao mòn theo năm tháng, chiến lực so với thời đỉnh phong còn lại bảy tám phần mười đã là cực hạn, chưa kể Đông Phương Bạch lúc này võ công tu vi còn cường đại hơn so với trong Đông Phương Bất Bại nguyên tác, hiện giờ Đông Phương Bạch có thể nào sẽ thua cho Dương Thanh Phong sao? Không thể có chuyện đó xảy ra, bằng không Ngô Chính đã không lập quyết định muốn tiêu diệt Ngũ Nhạc kiếm phái, lần trước hắn là vì thương thế của mình mà không thể tự tay tích lũy điểm sát lục khiến hắn có phần nuối tiếc, nhưng lần này chính là một cơ hội sửa sai không thể bỏ lỡ.

Ngô Chính là có ưu thế biết trước tiên cơ mới có thể tin tưởng vững chắc vào quyết định của mình, tuy nhiên Đông Phương Bạch lại không hề hay biết điều đó, nàng không thể không lo lắng cho an toàn của Ngô Chính, thế nên lúc này trong lời nói cũng vô cùng bất an.

- Không hẳn là ta không tự tin, nhưng nếu như ta không thể, ngươi...

- Ha ha... làm sao lại không thể, trên thế giới này Đông Phương ngươi chính là thiên hạ vô địch thủ, tin tưởng lời ta nói, cho dù là ai cũng không thể đánh bại được ngươi!

Ngô Chính vừa nói vừa kéo tay Đông Phương Bạch, để cả người nàng dán sát vào ngực mình, hai tay dang rộng ôm nàng trong lòng âu yếm, trông thấy Đông Phương Bạch hiếm có khi nào bộc lộ một phần nữ tính, lúc này lại vạn phần ngoan ngoãn nhu thuận nhưng lại không mất đi vẻ kiều mị câu dẫn khí chất, khiến Ngô Chính trong lòng như có vạn con hắc mã chạy ngang qua, đã không còn có thể áp chế được du͙© vọиɠ của mình, Ngô Chính lúc bấy giờ mạnh mẽ bế nàng trên tay đi vào bên trong gian phòng, chuyện tiếp đến vẫn là như thường lệ mọi khi, những âm thanh kỳ lạ có phần mê hoặc phát ra từ bên trong, khiến không khí xung quanh cũng trở nên sống động hơn bao giờ hết.

Từ trên cao nguyệt khuyết treo lơ lửng, những vì sao tinh tú như đang quan sát về phía gian nhà của Ngô Chính, nhưng càng kỳ lạ là nơi này dường như được cách biệt với các gian nhà hàng xóm xung quanh, dù là bên trong động tĩnh như thế nào chăng nữa cũng vô phương làm phiền người khác giấc ngủ, đó phải chăng chỉ là trùng hợp!?

...............

Một đêm vô sự trôi qua.

Hành Sơn phụ cận bên trong một tòa thành, hai tên nam nhân cùng một nữ tử lúc này đi vào một quán trọ.

- Tiểu Nhị cho thuê một căn phòng ba người cao cấp, đại gia hôm nay muốn ngủ lại qua đêm.

Một tên nam nhân trong đó tuổi tác trung niên, dang người thô kệch lỗ mãng, mặt mũi vênh váo không chút khách khí quát vào mặt tên tiểu nhị, người này ngoại hiệu đầy đủ trên giang hồ là Hái Hoa Da^ʍ Tặc Giang Dương Đại Đạo Khoái Đao, còn có một cái tên khác ngắn hơn đó chính là Vạn Lý Độc Hành, Điền Bá Quang.

- Khách quan mời ngài đi lên lầu hai, bên đó vẫn còn trống vài căn phòng.

Tiểu nhị cũng đã quen với các loại khách hàng mắt dính trên đầu này nên cũng rất biết cách xử lý, biện pháp tốt nhất vẫn là hòa khí sinh tài.

Điền Bá Quang vẫn thói quen cao cao tại thượng cùng nam nữ hai người phía sau theo chân tiểu nhị chọn cho mình một căn phòng.

- Không biết khách quan còn có yêu cầu gì không?

- Đương nhiên là có, rượu thịt thượng hạng tốt nhất những thứ này đều mang hết lên cho ta.

Điền Bá Quang nói xong lại đưa mắt nhìn qua tên thanh niên đi theo phía sau, tên thanh niên này dường như hiểu ý, bĩu môi khinh thường từ trong y phục lấy ra vài nén bạc đưa cho tiểu nhị.

- Hi hi, quý khách chờ một chút, rượu thịt thượng hạng đều sẽ đem lên ngay!

Tiểu nhị nhìn thấy tiền hai mắt sáng bừng, gấp gáp nhận lấy, trong lời nói cũng trở nên khách khí mười phần, nhanh nhẹn tay chân rời đi căn phòng.

- Hừ, ma đói!

Lúc này căn phòng chỉ còn lại ba người, nữ tử dung mạo xinh đẹp rất không vừa mắt hành động vô liêm sỉ của Điền Bá Quang, hắng giọng châm biếm, nàng là trước đó một trong hai người bị thủ hạ của Ngô Chính đánh ngất mang đến giao cho Điền Bá Quang, vô tình tránh thoát được một kiếp nạn, không ai khác chính là nhi nữ duy nhất của Nhạc Bất Quần, Nhạc Linh San.

- Tiểu nha đầu ngươi... hừ, nếu không phải là người kia giao phó, ta đã muốn ăn ngươi rồi!

Điền Bá Quang nói dứt lời, cặp mắt lại không thể kìm chế liếc trên dòm dưới, nhìn ngang nhìn dọc, không chút che giấu du͙© vọиɠ muốn “ăn” trọn Nhạc Linh San theo nghĩa đen, trên môi còn làm động tác liếʍ lác trông vô cùng tiểu nhân bỉ ổi.

- Ngươi còn nhìn ta bằng ánh mắt đó ta móc mắt ngươi!

Nhạc Linh San trông thần sắc hoa tặc của Điền Bá Quang không khỏi trừng hai mắt lên hăm dọa.

Một bên thanh niên kia chính là Lệnh Hồ Xung cũng vô cùng bất đắc dĩ, trên đường đi Điền Bá Quang hoàn toàn không che giấu du͙© vọиɠ xấu xa của hắn, dùng cặp mắt bỉ ổi của hắn năm lần bảy lượt vô lễ với Nhạc Linh San, nhưng là Điền Bá Quang ngoại trừ đôi mắt không biết nghe lời ra, còn lại hành vi cũng là rất giữ lễ với hai người bọn họ không dám làm càn.

- Điền Bá Quang, ngươi cũng đừng suốt ngày lại trêu trọc sư muội ta, lại nói bọn ta bây giờ cũng đã bình bình an an, ngươi còn muốn “bảo vệ” đến lúc nào a.

Suốt dọc đường đi qua, Lệnh Hồ Xung cùng Nhạc Linh San hai người nhiều lần muốn tẩu thoát nhưng cuối cùng vẫn bị Điền Bá Quang bắt giữ, phải nói danh tự Vạn Lí Độc Hành cũng phải ngẫu nhiên mà có, chỉ nói về khinh công thì Lệnh Hồ Xung hai huynh muội cho dù là gộp lại thành bốn cái chân cũng vô phương có thể chơi trò đuổi bắt với hắn, còn lại nói về võ công thì... nhiều hơn nữa mấy cái nhị lưu Lệnh Hồ Xung cũng chẳng chạm nổi vào một cọng lông của Điền Bá Quang tu vi nhất lưu cao thủ.

- Ta cũng rất muốn vứt xuống các ngươi hai cục nợ a, nhưng là ta còn muốn lưu lại cái đầu của mình, không thể lỗ mãng đùa giỡn với tính mệnh của ta được, các ngươi cũng đừng làm khó ta a.

Phải nói Điền Bá Quang cũng vô cùng uất ức, hái hoa da^ʍ tặc bị kẻ khác quấy rối cản trở cũng thôi đi, mà kẻ quấy rối cản trở lại còn là Tiếu Diện Ma Đầu gần đây ma danh cực thịnh, tác phong trước nay hành sự vô cùng quyết đoán tàn nhẫn, có thể nói thuộc loại một câu nói ra không hợp là muốn gϊếŧ người.

Điền Bá Quang vì muốn giữ lại cái đầu của mình nên không ngại tiểu nhân quỳ xuống cầu xin mới may mắn được ân xá, sau đó lại được giao phó bảo vệ Lệnh Hồ Xung hai huynh muội phiền phức này, nếu không phải đã thử vài lần đào tẩu bất thành trước đó, gần đây lại tiếp tục nghe được “chiến tích” của Tiếu Diện Ma Đầu, Điền Bá Quang lúc này mới tỉnh ngộ từ bỏ ý định phó thác trách nhiệm, an an ổn ổn mang theo bên cạnh hai cái cục nợ này.
« Chương TrướcChương Tiếp »