Chương 49: Làm ơn đừng quấy rầy tôi nữa

Cổ Tuấn Trì quay đầu nhìn Giang Bích Vân một cái, giương khóe miệng lên nói: "Để tránh có người gọi tới quấy rầy cuộc hẹn của chúng ta."

Giang Bích Vân dùng ánh mắt hết sức chán ghét nhìn Cổ Tuấn Trì đang nở nụ cười cợt nhả, hai cánh tay bảo vệ ở trước ngực, lạnh lùng mở miệng nói: "Anh muốn dẫn tôi đi đâu?"

"Không nói cho em." Cổ Tuấn Trì nhếch đuôi chân mày, đôi môi vẽ nên một nụ cười thần bí: "Em đi thì biết."

Nói xong, anh ta lại quay đầu lại, hai tay cầm vô lăng, tiếp tục lái xe về phía trước.

Giang Bích Vân phẫn hận liếc Cổ Tuấn Trì, buồn bực không vui ngồi ở vị trí lái phụ. Lúc này, cô không chỉ không thể về nhà đúng hẹn, điện thoại di động còn bị cưỡng chế tắt nguồn, ông nội và mẹ ở nhà nhất định sẽ lo lắng.

Sau đó cô quay đầu liếc mắt nhìn chiếc điện thoại di động bị Cổ Tuấn Trì ném xuống hàng ghế sau, phiền muộn nhíu chặt chân mày.

Ôi...

Bỏ đi, về nhà giải thích cho họ sau!

Cổ Tuấn Trì dừng xe ở lối vào một nhà hàng Tây Âu, anh ta một bên cởi dây an toàn, một bên nghiêng đầu nhìn Giang Bích Vân mỉm cười nói: "Xuống xe đi! Ăn cơm trước, sau đó đưa em đến nơi khác chơi."

"Bây giờ tôi đã là người phụ nữ có gia đình, anh cảm thấy anh làm như vậy phù hợp sao?" Giang Bích Vân liếc nhìn Cổ Tuấn Trì.

Trong lòng cô hiện tại chỉ có một mình Diệp Hạo Hiên, thật sự không có tâm tư cùng người đàn ông khác làm chuyện không rõ ràng.

Cổ Tuấn Trì nhìn Giang Bích Vân đầy hứng thú: "Nói xong chưa? Nếu xong rồi thì xuống xe đi!"

Giang Bích Vân nhận thấy Cổ Tuấn Trì đối với lời nói của cô đều như gió thoảng qua tai thì thô lỗ tháo ra đai an toàn, sau đó cầm túi xách của mình lên, mở cửa xe kế bên đi xuống.

Khi Giang Bích Vân chuẩn bị đưa tay kéo cửa xe của hàng ghế sau ra để lấy chiếc điện thoại còn ở bên trong, tay của cô lại bị Cổ Tuấn Trì giữ lại, anh ta chặn cô ở trên cửa xe, cúi đầu nhìn cô mở miệng nói: "Yên tâm! Buổi tối đưa em về nhà trước, sau đó nhất định tôi sẽ trả lại điện thoại di động cho em."

Sau khi nói xong, anh ta nắm lấy cổ tay của Giang Bích Vân và đẩy cửa đi tới phòng ăn.

"Buông tay! Tự tôi đi được!" Giang Bích Vân định dùng sức hất tay của Cổ Tuấn Trì ra, nhưng mà anh ta vẫn nắm chặt cổ tay cô, không có chút nào dấu hiệu muốn buông tha.

Khi đã đến phòng ăn.

Cổ Tuấn Trì nhận lấy thực đơn từ tay của nhân viên phục vụ, một bên liếc nhìn một bên đối với nhân viên bên cạnh đưa ra phân phó: "Cái này, cái này, và cái này, ngoài ra lấy thêm một phần salad trái cây."

Sau khi gọi món xong.

Anh ta cũng không để cho Giang Bích Vân nhìn thực đơn mà trực tiếp trả lại cho nhân viên phục vụ.

Giang Bích Vân thấy vậy có chút kinh ngạc, nhưng ngay sau đó cô lại nghĩ tới cảnh tượng lần đầu tiên Cổ Tuấn Trì mời cô ăn cơm.

Có lẽ là bởi vì lần trước bị hại thê thảm, cho nên lần này anh ta dứt khoát không để cho cô gọi thức ăn, ôi! Thật đúng là một người đàn ông nhỏ mọn!

Giang Bích Vân khinh bỉ nhìn Cổ Tuấn Trì một cái, sau đó đưa tay bưng lên ly nước trước mặt đặt ở bên môi ngẩng đầu uống một ngụm, rồi lại nặng nề đem ly đặt xuống bàn, làm nước ở bên trong bắn ra ngoài một ít.

"Anh năm lần bảy lượt làm như vậy là có ý gì?!" Giang Bích Vân khoanh tay trước ngực, hơi ngước cằm lên liếc Cổ Tuấn Trì một cái.

Cổ Tuấn Trì hoàn toàn dựa người vào ghế ngồi, đôi mắt đen láy chăm chú nhìn Giang Bích Vân, khóe môi nhếch lên nói: "Tôi chỉ là muốn mời em ăn cơm nói chuyện phiếm mà thôi, em luôn trốn tránh tôi, tôi không thể làm gì khác ngoài việc đuổi chặn em."

"Tôi nói thêm lần nữa, bây giờ tôi đã chính thức trở thành vợ chồng với Diệp Hạo Hiên, lần sau tôi có thể đem giấy đăng kí kết hôn của chúng tôi ra cho anh nhìn, cho nên xin anh sau này đừng tới quấy rầy tôi nữa, được không?!" Giọng điệu Giang Bích Vân hết sức không tốt nói đạo lí với Cổ Tuấn Trì.

"Lần trước em đã nói cho tôi biết em là Diệp thiếu phu nhân, không hy vọng tôi xen vào cuộc sống hôn nhân của hai người." Cổ Tuấn Trì lơ đãng cười một tiếng, rồi sau đó lại đặt tầm mắt lên người Giang Bích Vân: "Nếu như tôi không nhầm, em sau đó chỉ có một thân một mình lên thành phố Z."

Vừa nói, anh ta vừa dựng thẳng eo, ngước đầu lên, một đôi mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Giang Bích Vân: "Như vậy, Diệp thiếu phu nhân, xin hỏi tại sao em phải bỏ chồng mình lại, một mình chạy đến địa phương xa xôi như vậy?"

"Đây là chuyện nhà tôi, tại sao tôi phải nói cho anh biết??" Giang Bích Vân ánh mắt nhìn Cổ Tuấn Trì có chút tránh né.

"Lúc em nói chuyện, sao lại không dám nhìn thẳng vào tôi?" Cổ Tuấn Trì nhìn Giang Bích Vân thong thả nói.

...

Giang Bích Vân nhất thời bị hỏi đến á khẩu, cô nghẹn họng nhìn Cổ Tuấn Trì.

Đúng lúc này, nhân viên phục vụ bưng khay thức ăn đi đến cạnh bàn của bọn họ, đem thức ăn bên trong từng cái bày ra.

Giang Bích Vân hơi giật mình nhìn thức ăn được đặt ở trước mặt, toàn bộ đều là món cô thích ăn!

Anh ta...Làm sao anh ta hiểu rõ khẩu vị của cô?!

Mùi vị của mì gà kim chi, tại sao lại giống năm đó như vậy?!

Còn nhớ khi ấy, cô vẫn còn là học sinh, trên người tiền tiêu vặt cũng không có nhiều, địa phương giống như nhà hàng Tây Âu này, cô cơ hồ không dám đi vào tiêu xài.

Có một lần, Phương Hiểu Huyên tìm mọi cách đưa cô đến nhà hàng đồ Tây ăn cơm, lúc đó cô đã nếm thử món mì gà kim chi này, hương vị của nó khiến cô không tài nào quên được.

Đúng rồi! Là Hiểu Huyên! Chắc chắn là Hiểu Huyên đã nói với anh ta!

Cổ Tuấn Trì phát hiện tia sáng loé lên trong mắt Giang Bích Vân, anh ta nhếch môi nhìn cô nói: “Thế nào? Hương vị có giống hồi đó không?”

Giang Bích Vân dừng đũa, ngước mắt lên nhìn Cổ Tuấn Trì, sự thù địch đối với anh ta đã giảm đi rất nhiều, cô gật đầu nói: “Đúng là rất giống.”

Cùng lúc ở bên kia.

Diệp Hoằng Duệ nhìn lên chiếc đồng hồ treo trên tường phòng khách, hiện tại đã là bảy giờ tối, nhưng Diệp Hạo Hiên và Giang Bích Vân vẫn chưa về.

“Bố, hay là để con gọi cho hai đứa nó!” Chu Ánh Vinh giọng điệu có chút lo lắng bước đến chỗ của Diệp Hoằng Duệ.

Diệp Hoằng Duệ gật đầu nói: “Được! Hỏi xem bao lâu nữa bọn nó mới trở về?”

Một lát sau.

Chu Ánh Vinh lần nữa quay lại chỗ của Diệp Hoằng Duệ, nhìn xuống ông cụ và nói: “Huyên Nhi nói rằng nó đang tăng ca ở công ty và sẽ về nhà sau. Thằng bé còn bảo là nó đã giải thích với Bích Vân rồi, nhưng khi con gọi cho Bích Vân thì điện thoại luôn tắt máy. ”

“Có lẽ điện thoại di động của con bé bị hết pin!” Diệp Hoằng Duệ luôn cảm thấy yên tâm về Giang Bích Vân.

Sau khi dừng lại một lúc, ông cụ nói với Chu Ánh Vinh: “Ăn cơm trước đi, khi nào Bích Vân về thì kêu nhà bếp hâm nóng thức ăn lại.”

Nói xong, ông cụ dùng lòng bàn tay vịn lấy thành ghế, chuẩn bị đứng lên.

Thấy vậy, Chu Ánh Vinh nhanh chóng bước tới, cúi xuống và đưa tay đỡ Diệp Hoằng Duệ dậy, cùng ông cụ đi đến nhà bếp.

Sau khi ăn xong.

Như thường lệ, Chu Ánh Vinh xin về phòng sớm để chép kinh, kể từ khi chồng bà ngã từ trên vách núi xuống chết không thấy xác, bà đã bắt đầu tin vào đạo Phật, hàng ngày chép kinh cầu nguyện cho gia đình.

Nháy mắt mười năm đã trôi qua, bà cũng chỉ trong phút chốc đã từ thời niên thiếu bước sang trung niên, bên tai và thái dương mọc lên vài ba sợi tóc trắng.

Nhiều năm qua, người thân trong gia đình đã không ít lần thuyết phục bà tái hôn khi còn trẻ, nhưng bà nhớ chồng, nhớ con suốt ngày, không có ý định tái hôn.

Tuy biết rằng sống chết có số nhưng bà luôn linh cảm rằng chồng mình chưa chết.

Ông ấy chắc hẳn vẫn còn sống trên thế giới này!

Chu Ánh Vinh đặt bút lông xuống, đưa tay lên xoa xoa bờ vai đau nhức của mình, bà khẽ thở dài, một lần nữa chìm vào ký ức dài đằng đẵng, tiếp tục hồi tưởng lại những khoảnh khắc bên chồng.

Khoảng chín giờ, Diệp Hạo Hiên lái xe rời khỏi công ty, ngồi trong phòng làm việc cả ngày, cơ cổ đã cứng lại, sau khi cử động cổ từ bên này sang bên kia, anh tiếp tục chăm chú lái xe về nhà.

Nghĩ đến việc sau khi về nhà là có thể gặp lại Giang Bích Vân, cảm giác mệt mỏi trong người lập tức biến mất, Diệp Hạo Hiên không nhịn được tăng ga để về biệt thự nhà họ Diệp nhanh nhất có thể.

“Ông ơi, cháu về rồi.” Ngay khi Diệp Hạo Hiên bước vào cửa, anh đã cười toe toét chào Diệp Hoằng Duệ.

Diệp Hoằng Duệ vừa mới ngủ một chút đã lập tức mở to mắt quay đầu đăm chiêu nhìn Diệp Hạo Hiên: “Cháu ăn cơm chưa? Nếu chưa ăn thì vẫn còn đồ ăn trong bếp đấy.”

“Cháu ăn ở công ty rồi.” Sau khi Diệp Hạo Hiên thay giày xong, anh bước vào phòng khách, ngước cổ nhìn xung quanh một lượt rồi quay lại nhìn Diệp Hoằng Duệ hỏi: “Bích Vân về phòng rồi hả ông?”

Diệp Hoằng Duệ chợt nhận ra có điều không ổn, ngước mắt lên nhìn Diệp Hạo Hiên, ông cụ hỏi: “Bây giờ là mấy giờ?”

Diệp Hạo Hiên lấy điện thoại ra, nhìn xuống thời gian hiển thị trên màn hình rồi nói với Diệp Hoằng Duệ: “Còn mấy phút nữa là chín giờ rưỡi.”

Nhận ra nét mặt của Diệp Hoằng Duệ có vẻ không ổn, anh hỏi: “Có chuyện gì vậy ông?”

“Trong lúc ăn tối, mẹ cháu đã gọi cho Bích Vân, nhưng điện thoại di động của con bé liên tục tắt máy. Bọn ông nghĩ rằng do điện thoại của con bé bị hết pin nên cũng không quan tâm lắm, nhưng hiện tại con bé vẫn chưa về nhà.”

Diệp Hoằng Duệ nói, trên gương mặt già nua hiện lên nét lo lắng, nhìn chằm chằm Diệp Hạo Hiên: “Con bé sẽ không xảy ra chuyện gì chứ??”

Trong lòng Diệp Hạo Hiên nhất thời trầm xuống, nhưng anh vẫn rất trấn định nhìn Diệp Hoằng Duệ, mỉm cười nói: "Không đâu, Bích Vân là một người cẩn trọng, có thể điện thoại của cô ấy thật sự bị hết pin!"

Diệp Hoằng Duệ thấy Diệp Hạo Hiên nói như vậy, tâm tình khẩn trương lập tức được thả lỏng đôi chút, tiếp tục dựa vào trên ghế salon nói: "Vậy thì chờ một lúc nữa xem."

Diệp Hạo Hiên ngay sau đó khom người ngồi xuống cạnh Diệp Hoằng Duệ, bồi ông ấy nói chuyện phiếm.

Mắt thấy thời gian từng giây từng phút trôi qua, nhưng vẫn không thấy bóng dáng Giang Bích Vân trở về, Diệp Hạo Hiên nói một tiếng với Diệp Hoằng Duệ rồi đứng dậy tiến ra cửa, chuẩn bị lái xe đi tìm cô.

Tuy nhiên khi Diệp Hạo Hiên vừa mới lái xe ra khỏi cổng tiểu khu, ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Giang Bích Vân cầm một cái túi bước ra khỏi chiếc Land Rover màu đen.

Ngay sau đó, người đàn ông cả người mặc tây trang màu đen từ trong buồng lái đi ra.

Diệp Hạo Hiên nhìn tình cảnh này, trong lòng đột nhiên sinh ra một cỗ ghen tức, khi thấy rõ người đàn ông đang xuống xe kia là Cổ Tuấn Trì, mặt của anh cũng hoàn toàn chuyển màu xám xanh.

Tại sao lại là anh ta?!

Thì ra điện thoại di động của cô không phải là hết pin, mà là cố ý tắt máy, sợ người nhà quấy rầy cuộc hẹn của bọn họ!

Ngay lúc Giang Bích Vân nghe thấy động tĩnh đóng cửa xe ở phía sau, cô theo bản năng quay đầu lại nhìn về phía Diệp Hạo Hiên, có chút kinh ngạc mở miệng nói: "Hạo Hiên, anh muốn đi ra ngoài sao?"