Vốn dĩ nhân viên cho rằng con dấu bị hư rồi nên bảo hai người Diệp Hạo Hiên và Giang Bích Vân mai quay lại làm thủ tục kết hôn nhưng họ còn chưa kịp đứng lên đến sảnh đăng ký thì anh ta phát hiện con dấu không hư. Bởi thế anh ta gọi hai người trở lại ngay.
Hai tiếng cạch cạch giòn tan, cuối cùng Diệp Hạo Hiên và Giang Bích Vân cũng trở thành vợ chồng hợp pháp.
“Chúc mừng hai người, chúc hai người răng long đầu bạc, sớm sinh quý tử!” Nhân viên đưa hai từ giấy chứng nhận kết hôn cho Diệp Hạo Hiên và Giang Bích Vân.
Hai người Diệp Hạo Hiên và Giang Bích Vân nhận giấy chứng nhận kết hôn, sau khi cảm ơn nhân viên công tác thì đứng dậy ra ngoài sảnh đăng ký Cục Dân Chính.
“Vợ ơi, bây giờ chúng ta vẫn còn một chuyện quan trọng cần giải quyết.” Diệp Hạo Hiên ôm eo Giang Bích Vân, vừa đi vừa nghiêng đầu nói với cô.
Giang Bích Vân ngẩng đầu nghi ngờ nhìn Diệp Hạo Hiên: “Chuyện gì?”
Ban nãy cô định gọi anh là chồng nhưng lại cảm thấy hơi khó nói nên đã bỏ qua cách xưng hô.
Diệp Hạo Hiên dừng bước, khóe môi nhếch lên cười ranh mãnh, cúi đầu thì thầm bên tai cô: “Về nhà làm tròn nghĩa vụ vợ chồng.”
Giang Bích Vân hiểu ý Diệp Hạo Hiên ngay, má hơi ửng hồng, xấu hổ buồn bực trừng mắt nhìn anh: “Suốt ngày chẳng cứ nghiêm túc gì cả!”
“Với vợ mà cần gì phải nghiêm túc?” Diệp Hạo Hiên duỗi tay ôm chặt eo Giang Bích Vân, nhướn mày nhìn cô cười ranh.
Mặt Giang Bích Vân đỏ bừng, nghiêng đầu nhìn trái phải.
Sau đó cô thầm thì: “Bây giờ chúng ta đang ở bên ngoài! Chú ý hình tượng đi!”
Diệp Hạo Hiên thích nhất là nhìn bộ dạng ngại ngùng của Giang Bích Vân, anh nhanh chóng hôn lên trán cô, sau đó nắm tay cô lên xe, lái xe về biệt thự nhà họ Diệp.
“Hai cháu đã đăng ký kết hôn chưa?” Diệp Hoằng Duệ tươi cười nhìn Diệp Hạo Hiên và Giang Bích Vân đang dứng trước cửa thay giày, ánh mắt ngập tràn những lời chúc phúc.
Diệp Hạo Hiên lấy giấy đăng ký kết hôn của hai người từ túi xách của Giang Bích Vân ra, đưa cho Diệp Hoằng Duệ nói: “Đã đăng ký rồi ạ.”
“Ha ha... Tốt lắm... Tốt lắm!”
Diệp Hoằng Duệ cúi đầu nhìn tấm ảnh Diệp Hạo Hiên và Giang Bích Vân đang âu yếm nhau trên giấy đăng ký kết hôn, bỗng nhiên thấy hơi xúc động.
Thoáng chốc bảy mươi năm đã trôi qua, từ hai bàn tay trắng, ông ấy trở thành người giàu nhất vùng, người thân cứ bỏ ông ấy mà đi, bây giờ ông ấy đặt tất cả hy vọng lên người Diệp Hạo Hiên. Hy vọng lớn nhất của ông ấy là được nhìn thấy anh sớm ngày thành gia lập nghiệp.
Bây giờ cuối cùng ông ấy cũng hoàn thành tâm nguyện lớn nhất.
“Ông nội, hôm nay chúng cháu vội vã chạy từ thành phố Z về, đến giờ chưa được nghỉ ngơi chút nào nên cháu và Bích Vân sẽ lên lầu ngủ một lát, tối sẽ xuống nhà ăn cơm.” Diệp Hạo Hiên cố tình giả vờ mình đang rất mệt, nói với Diệp Hoằng Duệ.
Diệp Hoằng Duệ nghe vậy vội vàng cười nói: “Cháu đi ngủ đi! Đợi lát nữa ông sẽ bảo nhà bếp chuẩn bị thêm vài món. Tối nay mẹ cháu sẽ đi chùa về, chúng ta sẽ cùng ăn mừng.”
Giang Bích Vân tò mò hỏi: “Mẹ hay đi chùa hả ông?”
“Đúng vậy, kể từ khi ba anh gặp tai nạn giao thông, rơi xuống vách núi mất tích, tháng nào mẹ cũng đi chùa thắp nhang.” Diệp Hạo Hiên quay đầu nhìn Giang Bích Vân giải thích.
Mất tích?! Chẳng lẽ đến bây giờ họ vẫn chưa tìm thấy thi thể của ba Diệp?
Giang Bích Vân cau mày nhìn Diệp Hạo Hiên, cố đè né những nghi ngờ trong lòng, vươn tay nắm lấy cánh tay anh, tiếp thêm sức mạnh và an ủi cho anh.
Diệp Hoằng Duệ nghe Diệp Hạo Hiên nhắc đến quá khứ đau buồn này, ánh mắt thoáng ảm đạm, sắc mặt cực kỳ nghiêm túc.
“Đi thôi! Hạo Hiên, em cũng thấy buồn ngủ quá, ngáp...”
Giang Bích Vân không muốn mọi người tiếp tục rơi vào tình trạng đau buồn thế này nên giả vờ buồn ngủ giục Diệp Hạo Hiên lên lầu nghỉ ngơi.
Sau khi trở về phòng.
Diệp Hạo Hiên lập tức gạt nỗi buồn ra sau đầu, ôm Giang Bích Vân lên giường, nhìn cô bằng ánh mắt gian tà: “Vợ ơi, bây giờ chúng ta hãy làm tròn nghĩa vụ của vợ chồng!”
Trong lúc nói, động tác trong tay anh không hề dừng lại.
Lúc này Giang Bích Vân đã đỏ mặt, bị Diệp Hạo Hiên trêu chọc đến mức thở gấp.
Sau đó, Diệp Hạo Hiên cúi đầu, dán chặt lên môi Giang Bích Vân, hấp thụ vị ngọt giữa môi và răng cô giống như con ong hút mật.
Sau khi vào trong, cô cuộn tròn trong vòng tay rộng lớn của anh và chìm vào giấc ngủ.
Trong nháy mắt, bầu trời bên ngoài đã tối hẳn.
Sau khi Diệp Hạo Hiên và Giang Bích Vân ngủ một giấc mỹ mãn, hai người thay quần áo ở nhà, xuống phòng ăn lầu một.
“Mẹ, mẹ về rồi!” Khi Diệp Hạo Hiên thấy Chu Ánh Vinh đang bước từ lầu hai xuống, anh vội vàng dứng lên chào bà ấy.
Ngay sau đó Giang Bích Vân cũng đứng lên, mỉm cười nói với Chu Ánh Vinh: “Mẹ, mẹ ngồi xuống ăn cơm đi!”
Chu Ánh Vinh nghe Giang Bích Vân gọi mình là mẹ thì sững sờ, sau đó mới bừng tỉnh hỏi: “Mẹ nghe ông nội nói hôm nay hai đứa đã đi đăng ký kết hôn rồi à?”
Giang Bích Vân hơi xấu hổ quay đầu nhìn Diệp Hạo Hiên, Diệp Hạo Hiên lập tức gật đầu, cười với Chu Ánh Vinh nói: “Đúng vậy, sau khi con đưa Bích Vân về thì đã dẫn cô ấy đến Cục Dân Chính đăng ký kết hôn.”
Chu Ánh Vinh khẽ gật đầu: “Chỉ cần các con cảm thấy hạnh phúc là được!”
Nói xong, bà ấy kéo ghế ra ngồi xuống.
Đúng lúc này, Diệp Hoằng Duệ cũng bước vào phòng ăn, ông ấy nhìn mọi người tươi cười nói: “Mọi người đã đến đông đủ rồi, bây giờ chúng ta chuẩn bị ăn tối đi! Ha ha ha...”
Sau đó, dưới sự dẫn dắt của Diệp Hoằng Duệ, mọi người cầm đũa lên, cúi đầu và dùng bữa.
Trong lúc ăn cơm, Diệp Hạo Hiên liên tục gắp thức ăn vào chén của Giang Bích Vân, Diệp Hoằng Duệ và Chu Ánh Vinh cũng thỉnh thoảng bảo cô ăn nhiều lên.
Giang Bích Vân vừa ăn vừa trò chuyện với họ, đây là lần đầu tiên trong đời cô thực sự cảm nhận được hơi ấm gia đình, cũng là lần đầu tiên cô mở lòng trò chuyện với người nhà họ Diệp.
Cô bỗng nhớ đến người ông khi cô còn nhỏ, nhớ đến cha cô, nhớ đến người mẹ mơ hồ trong ký ức, bỗng nhiên cảm thấy tim mình như bị kim đâm, cô rất hận ba mình nhưng dù sao ông ta cũng là người đã từng mang đến hơi ấm cho cô.
Kể từ lần biết tin hai vợ chồng già bọn họ cùng nhập viện, cô đã không còn nghe thấy bất kỳ tin tức gì về họ, bây giờ sắp đến Tết rồi, không biết họ sẽ ăn Tết như thế nào.
“Em đang suy nghĩ gì vậy?” Thấy Giang Bích Vân đang ngẩn người, Diệp Hạo Hiên lấy khuỷa tay chạm nhẹ vào cánh tay cô, cười: “Ăn nhanh nào, lát nữa thức ăn mà nguội là không ăn được nữa đâu.”
“Không có gì.” Giang Bích Vân mỉm cười lắc đầu, sau đó duỗi tay cầm đũa gắp chút thức ăn đặt vào chén Diệp Hoằng Duệ, Chu Ánh Vinh và Diệp Hạo Hiên.
Chu Ánh Vinh ngẩng đầu lên nhìn Giang Bích Vân, mỉm cười nói: “Bích Vân, con ăn thêm đi, đừng quan tâm mọi người.”
“Con đang ăn mãi mà mẹ!” Giang Bích Vân dùng ánh mắt chỉ vào thức ăn trên bàn, cười nói: “Còn nhiều món quá, mọi người cũng ăn thêm đi.”
“Ăn hết... Ăn hết... Ha ha ha...”
Diệp Hoằng Duệ cầm đũa nhìn mọi người cười, sau đó họ thảo luận ngắn gọn về những gì cần chuẩn bị cho Tết Nguyên đán sắp tới và nên cho họ hàng nào đến thăm.
Sau khi ăn xong.
Hai người Giang Bích Vân và Diệp Hạo Hiên ngồi lại với Diệp Hoằng Duệ và Chu Ánh Vinh, mọi người trò truyện trên ghế sofa trong phòng khách. Trong lúc họ đang trò chuyện vui vẻ thì điện thoại của Diệp Hoằng Duệ chợt đổ chuông.
Khi anh thấy tên hiển thị trên màn hình, khẽ nhíu mày, trực tiếp ấn nút từ chối.
“Điện thoại của ai, sao con không bắt máy?” Chu Ánh Vinh ngẩng đầu hỏi Diệp Hạo Hiên.
Diệp Hạo Hiên cong môi cười: “Điện thoại quấy rầy của bên bảo hiểm ấy mà.”
Vừa dứt lời, điện thoại của anh lại đổ chuông, anh đành phải bắt máy lạnh lùng nói: “Cô có thể đừng gọi nữa được không?!”
Tiếng gầm của Diệp Hạo Hiên làm Quan Tư Lăng ở đầu dây bên kia giật mình, cô ta bĩu môi nói: “Anh Hạo Hiên, anh sao vậy? Người ta muốn nói chuyện với anh thôi mà?”
Diệp Hạo Hiên phớt lờ Quan Tư Lăng, cúp máy thẳng tay.
Từ những nét thay đổi nhỏ nhặt trên mặt Diệp Hạo Hiên, cô đoán rằng chắc chắn cuộc điện thoại này có gì đó mờ ám, cô giả vờ không quan tâm hỏi: “Nếu là điện thoại quấy rầy thì anh cứ chặn số là được mà?”
“Đúng đúng đúng! Chặn số, bây giờ anh chặn ngay đây.” Diệp Hạo Hiên gật đầu nói.
Diệp Hoằng Duệ nghe vậy, mỉm cười xen vào: “Ông cũng thường xuyên nhận được những cuộc gọi quấy rầy thế này, một là giới thiệu sản phẩm về mặt quản lý tài vụ, hai là sản phẩm chăm sóc sức khỏe, nếu không thì là bán nhà.”
“Bây giờ việc bảo mật thông tin đã trở thành một vấn đề quan trọng. Mẹ thường xuyên nhận vài cuộc gọi giới thiệu thẻ tập gym, thẻ spa.” Chu Ánh Vinh cũng lên tiếng.
Cứ thế, chủ đề thảo luận đã được dời sang vấn đề bảo mật thông tin cá nhân, sau đó lại nói sang chủ đề khác, mãi đến khuya mới về phòng nghỉ ngơi.
“Nói thật cho em nghe, ban nãy ai gọi điện thoại cho anh vậy?” Giang Bích Vân khoanh tay, hỏi với giọng điệu tra hỏi.
Diệp Hạo Hiên cười nói: “Quả nhiên không thể lừa em được.” Anh ngừng một chút rồi nói tiếp: “Ban nãy Quan Tư Lăng gọi điện thoại cho anh.”
Nghe thấy cái tên này, sắc mặt Giang Bích Vân thay đổi, sau đó chế nhạo: “Thì ra là người yêu nhỏ của anh gọi điện đến. Em nói rồi mà, sao anh lại không dám bắt máy trước mặt mọi người!”
Diệp Hạo Hiên bước đến ôm Giang Bích Vân vào lòng, cúi đầu nhìn cô cười: “Hình như người nào đó thấy ghen rồi nha, anh ngửi được mùi bánh gato đó.”
Trong lúc nói chuyện, anh cúi đầu ngửi ngửi người cô.
Giang Bích Vân ngẩng đầu, liếc Diệp Hạo Hiên một cái, tức giận nói: “Nếu hai người không có gì mờ ám thì sao không dám bắt máy trước mặt em?!”
Thấy Giang Bích Vân giận thật, anh nhanh chóng ngừng cười, kể những chuyện liên quan đến Quan Tư Lăng cho cô nghe.
“Thì ra là thế!”
Bây giờ Giang Bích Vân mới hiểu tại sao bỗng dưng Ngô Thắng Huy lại sa thải cô.
Diệp Hạo Hiên đưa tay ra đặt lên vai Giang Bích Vân, bình tĩnh nhìn cô chằm chằm, nói: “Bây giờ em đã hiểu tại sao anh không muốn nghe điện thoại của cô ta rồi đúng không?”
Giang Bích Vân ngẩng đầu lên nhìn Diệp Hạo Hiên, im lặng gật đầu.
“Thật ra có chuyện này anh rất muốn hỏi em.” Diệp Hạo Hiên ngập ngừng nói.
Giang Bích Vân ngơ ngác nhìn Diệp Hạo Hiên: “Chuyện gì? Anh hỏi đi!”