Chương 36: Diệp Hạo Hiên quỳ xuống cầu hôn.

Lúc này trời đã rạng sáng, bởi vì Diệp Hạo Hiên mới vừa mắc mưa nên Giang Bích Vân đành phải đưa anh đến nhà Hạ Hà ở tạm một đêm.

Sau khi vào cửa, Giang Bích Vân xoay người mở tủ giày, chuẩn bị tìm một đôi dép đi trong nhà cho Diệp Hạo Hiên nhưng phát hiện nhà Hạ Hà không có dép nam, cũng không có lót giày, vì vậy cô đành phải lấy một đôi dép lê nữ đưa cho anh: “Này, anh thay giày đi!”

Diệp Hạo Hiên rũ mắt nhìn đôi dép đi trong nhà tai thỏ màu hồng phấn trong tay Giang Bích Vân, bỗng nhiên cảm thấy trán mình tối sầm, anh cạn lời nói: “Hình như đôi dép này không hợp với anh?”

Giang Bích Vân ngẩng đầu nhìn Diệp Hạo Hiên, nói: “Nếu anh không muốn mang thì đi chân trần!”

Nói xong cô ném dép xuống gót chân anh rồi xoay người vào phòng ngủ tìm đồ vệ sinh cá nhân cho Diệp Hạo Hiên.

Sau khi Hạ Hà nghe có tiếng động, mặc áo khoác mở cửa thò đầu hỏi: “Bích Vân, khuya rồi sao cậu chưa ngủ, đang làm gì đó?”

Sau khi hỏi xong, Hạ Hà quay đầu thì thấy Diệp Hạo Hiên đang mang đôi dép lê tai thỏ màu hồng nhạt đứng sau lưng cô ấy, cô ấy bật cười khanh khách.

Diệp Hạo Hiên xấu hổ hỏi Hạ Hà đang cười: “Cô là bạn cùng phòng với Bích Vân?”

Đúng lúc này.

Giang Bích Vân cầm khăn tắm và bàn chải đánh răng mới bước ra, lúc cô đang định đưa cho Diệp Hạo Hiên thì đυ.ng phải Hạ Hà, cô vừa áy náy vừa xấu hổ nói: “Tớ ồng ào quá nên làm cậu thức hả?”

Sau đó, cô lại nhìn Diệp Hạo Hiên rồi giải thích với Hạ Hà: “Bên ngoài trời đang mưa nên… Tớ đưa anh ấy lên đây để anh ấy ngủ sofa tạm một đêm.”

Sau đó Hạ Hà nhìn Giang Bích Vân bằng ánh mắt mập mờ, rồi cười trộm nhìn Diệp Hạo Hiên, xua tay nói: “Không sao, ban nãy tớ tình cờ dậy đi vệ sinh cho nên hai người cứ nói chuyện đi… Hai người nói chuyện đi…”

Nói xong cô ấy xoay người nhanh chóng về phòng.

Giang Bích Vân cảm thấy mặt mình hơi nóng, xấu hổ quay người đi tới chỗ Diệp Hạo Hiên, ngẩng đầu nhìn anh, đưa khăn tắm và bàn chải đánh răng trong tay: “Anh tắm nước nóng đi!”

Cô đang ngại ngùng à?

Diệp Hạo Hiên khẽ cười với Giang Bích Vân, sau khi nhận khăn và bàn chải đánh răng, anh ôm cô vào lòng nói: “Em tốt bụng quá!”

“Hình như anh sốt rồi!”

Giang Bích Vân vừa đến gần Diệp Hạo Hiên là cảm thấy giống như đang bị một ngọn lửa bao vây, rõ ràng nhiệt độ trên bề mặt da của anh cao bất thường.

Giang Bích Vân vừa nhắc nhở, Diệp Hạo Hiên mới bừng tỉnh phát hiện chân mình dường như giẫm phải bông, đầu óc choáng váng, đưa tay sờ trán: “Hình như hơi nóng thật.”

Sau đó Jiang Biyun vội vàng trở lại phòng lấy chăn bông để Diệp Hạo Hiên nằm trên sô pha, cô lại bưng một chậu nước nóng pha muối, lấy khăn lông thấm nước muối nóng rồi đắp lên trán anh.

Sau đó cô lại tìm thuốc cảm và thuốc hạ sốt cho anh, bảo anh uống bằng nước ấm.

Mãi đến ba giờ sáng, Giang Bích Vân mới về phòng ngủ.

Hôm sau, Hạ Hà đi làm sớm, hơn nữa nói với Giang Bích Vân rằng tối nay khuya cô ấy mới về.

Sau khi Giang Bích Vân dậy, cô vào bếp nấu cháo, sau đó lấy rau trong tu lảnh ra đặt vào bồn rửa.

Sau khi bận bịu xong, ô lấy nhiệt kế điện tử đo thân nhiệt của Diệp Hạo Hiên.

Nhìn con số hiển thị trên nhiệt kế, trái tim đang lơ lửng của cô hoàn toàn nhẹ nhõm.

Thôi, để anh ngủ thêm đi!

Jiang Biyun nhìn Ye Haoxuan đang ngủ, không nỡ đánh thức anh, vốn dĩ cô định ngồi trên sô pha một lúc nhưng không ngờ mình dần nhắm mắt ngủ thϊếp đi.

Nửa tiếng sau, hình như cô đã đặt báo thức trong đầu, cô chợt bừng tỉnh, lao vào bếp tắt lửa trên bếp.

Cũng may chưa bị khét, chỉ hơi đặc thôi.

Giang Bích Vân đổ ít nước sôi vào, dùng thìa khuấy đều.

“Em đang nấu gì vậy? Thơm quá.” Diệp Hạo Hiên khàn khàn hỏi.

Anh đang đứng ở cửa bếp, đầu bù tóc rối, quần áo xộc xệch, hai mắt sưng húp nhìn Giang Bích Vân đang bận rộn trong bếp.

Giang Bích Vân vừa nghe xong thì quay đầu nhìn Diệp Hạo Hiên, sau khi ngạc nhiên, cô khẽ cong môi nói: “Phong cách hôm nay của anh… Ừm, rất đặc biệt.”

Diệp Hạo Hiên lập tức quay người chạy vào phòng tắm soi gương, mẹ ơi! Mất hình tượng rồi! Anh vội vã cầm lược chải đầu, sau đó chỉnh lại quần áo.

Chờ khi Diệp Hạo Hiên vệ sinh cá nhân bước ra khỏi phòng bếp, Giang Bích Vân đã dọn bữa sáng lên bàn ăn, bưng bát cháo nói: “Em nghĩ anh bệnh nên chắc là không muốn ăn gì, em có nấu ít cháo, anh ngồi xuống ăn đi!”

Diệp Hạo Hiên nhìn xuống đống rau xanh biếc và trứng gà chín vàng trên bàn, bỗng nhiên cảm thấy mình đói đến mức da bụng dán da lưng.

“Cảm ơn em!”

Khi anh nhận bát cháo từ tay gbb, nhanh chóng hôn lên má cô, sau đó kéo ghế ngồi xuống, cầm đũa ăn ngấu nghiến.

Trái tim Giang Bích Vân đập dữ dội, sau khi sửng sốt, cô cũng múa cho mình một chén cháo, vùi đầu vào ăn.

Một lúc sau, cô nhìn lên thì thấy nồi cháo và đĩa thức ăn đã bị người nào đó tiêu diệt hơn phân nửa, anh ăn rất ngon miệng giống như không giống người bệnh đêm qua bị sốt cao.

Diệp Hạo Hiên ăn một hơi hết hai bát cháo to, cộng thêm một quả trứng luộc, anh thỏa mãn nhìn Giang Bích Vân mỉm cười nói: “Vợ ơi, anh cảm thấy em rất ân cần!”

“Ai là vợ anh?!” Giang Bích Vân liếc Diệp Hạo Hiên một cái sau đó đứng dậy vươn tay dọn dẹp bát đĩa trên bàn.

Diệp Hạo Hiên lập tức đứng dậy khỏi ghế, đi đến sau lưng Giang Bích Vân, ôm cô vào lòng, nói bằng giọng điệu ranh mãnh: “Em là vợ anh! Em là vợ anh suốt đời!”

“Chúng ta còn chưa đăng ký kết hôn, em là vợ anh hồi nào?!” Giang Bích Vân cố ý tranh cãi với Diệp Hạo Hiên.

Diệp Hạo Hiên ôm chặt vai cô, xoay cả người cô lại, nhìn thẳng vào mắt cô nói: “Về nhà với anh, anh đưa em đến Cục Dân Chính, sau đó chúng ta đăng ký kết hôn!”

Kết hôn, động từ đẹp đẽ đến nhường nào!

Cô đã từng khao khát một cuộc hôn nhân hạnh phúc như vậy nhưng khi cô chuẩn bị kết hôn, cô không ngờ chồng sắp cưới và em gái mình lại ngủ với nhau, chuyện cô đồng ý kết hôn với Phó Tử Kình chỉ là một cuộc giao dịch.

Nhưng bây giờ người đàn ông đứng trước mặt cô lại chân thành như vậy, anh không có mục đích gì cả, chỉ muốn cưới cô làm vợ.

Giang Bích Vân nhớ lại quá khứ bi thảm không chịu nổi, và cũng nghĩ đến tình yêu sâu đậm Diệp Hạo Hiên dành cho mình, trái tim cô đang điên cuồng như sóng cuộn biển gầm. Trong phút chốc, mắt cô ướt đẫm.

Diệp Hạo Hiên thấy mắt Giang Bích Vân rưng rưng, anh cúi đầu đến gần mặt cô, cười nói: “Nhìn bộ dạng kích động của em kìa, anh biết em sốt ruột muốn quay về đăng ký kết hôn với anh ngay mà! Ha ha!”



Cô đã từng gặp người yêu bản thân nhưng chưa bao giờ thấy ai tự yêu bản thân như anh!

Cảm khái và cảm động vừa dâng trào trong lòng cô đã sụp đồ vì lời nói của anh.

Giang Bích Vân liếc Diệp Hạo Hiên: “Có ai từng nói mặt anh dày như tường thành chưa?!”

“Chưa.”

Diệp Hạo Hiên nghiêm túc lắc đầu, sau đó cúi người đè Giang Bích Vân lên mép bàn, nắm một tay của cô đặt lên má mình, nở nụ cười ranh mãnh: “Da mặt anh có dày hay không, vợ phải đích thân kiểm tra mới biết được.”

Đôi má trắng nõn của Giang Bích Vân ửng hồng, cô muốn rụt bàn tay đặt trên má Diệp Hạo Hiên lại nhưng lại bị bàn tay to lớn của anh giữ chặt.

“Bây giờ em còn thấy anh mặt dày không?” Diệp Hạo Hiên quyến rũ hỏi.

“Anh…”

Giang Bích Vân cảm thấy tim mình đang đập rất nhanh, má ửng hồng đã chuyển sang màu đỏ rượu.

Sau đó, Diệp Hạo Hiên đặt tay Giang Bích Vân lên môi mình, cong môi cười: “Nghe nói miệng anh rất ngọt, em có muốn kiểm tra luôn không?”

Nói xong, anh giơ tay lên giữ chặt ót cô, tay còn lại ôm eo, cúi đầu hôn lên môi cô.

Giang Bích Vân không biết mình đã bị Diệp Hạo Hiên hôn bao lâu, khi anh buông cánh môi cô ra, người cô mềm nhũn xụi lơ, thở như người chết đuối.

Diệp Hạo Hiên lấy hộp trang sức màu đỏ nhung trong túi quần ra, sau đó lấy nhẫn kim cương bên trong ra, đeo nhẫn kim cương vào ngón áp út bên tay phải Giang Bích Vân.

Sau đó, anh quỳ một chân xuống, ngẩng đầu lên, chân thành nhìn cô nói: “Bích Vân, lấy anh nhé!”

“Em biết không? Anh chuẩn bị chiếc nhẫn này từ lâu rồi, chờ đến thời điểm thích hợp anh sẽ cầu hôn em nhưng em cứ từ chối anh mãi. Anh biết em có rất nhiều lo lắng., anh đã cố gắng dùng hành động để xua tan những băn khoăn trong lòng em.”

“Cho đến vài ngày trước, anh phát hiện em bất ngờ rời thành phố S, lúc đó anh như phát điên. Anh hối hận mình không tỏ tình với em sớm hơn, anh hối hận mình không thật sự kết hôn với nhau. Khi anh biết tin em bay đến thành phố Z, anh cầm chiếc nhẫn này chạy đến đây ngay, anh tự thề rằng nếu anh tìm được em, nhất định anh phải làm em đeo nó rồi đưa em về nhà.”

Nói đến đây, anh tạm dừng rồi nói tiếp: “Cho nên em đồng ý với anh được không?”

Giang Bích Vân cảm động rưng rưng nước mắt, nhìn anh qua lớp sương mờ mịt, nghẹn ngào hỏi: “Anh thật sự không quan tâm đến quá khứ và tuổi tác của em sao?”

“Đừng khóc.”

Diệp Hạo Hiên đứng từ dưới đất lên, sau đó duỗi tay ra, ngón tay khẽ lau nước mắt ở khóe mắt Giang Bích Vân, bình tĩnh nhìn cô, dịu dàng nói: “Điều anh muốn là hiện tại và tương lai của em, vậy nên anh sẽ không quan tam quá khứ của em, còn về tuổi tác, anh càng chẳng quan tâm! Hơn nữa chẳng phải Trung Quốc có câu, nữ lớn hơn ba tuổi, như ôm được cục vàng hay sao?”