Chương 30: Tất nhiên là lấy thân báo đáp.

Giang Bích Vân vội vàng lấy di động trong túi ra cầm trong tay để báo cảnh sát bất kỳ lúc nào, sau đó cô mạnh dạn bước vào, cầm cây chổi treo trên tường, từ từ tiến lại gần phòng bếp.

“A...”

Diệp Hạo Hiên mới vừa nấu cơm xong bước ra khỏi nhà bếp đã bị Giang Bích Vân đánh, anh dùng tay bụm phần đầu đau nhói lại, nhe răng trợn mắt hét lên.

“Sao lại là anh?! Tại sao anh lại xuất hiện ở nhà em?!” Giang Bích Vân thấy thế thì ngạc nhiên trợn mắt nhìn, cây chổi trong tay cô rơi xuống đất, lập tức bước đến lo lắng lấy tay Diệp Hạo Hiên ra, vừa kiểm tra vết thương của anh vừa nhíu mày quan tâm nói: “Để em xem có nghiêm trọng lắm không.”

Diệp Hạo Hiên trợn mắt nhìn Giang Bích Vân, tức giận nói: “Dù sao cũng không chết được!”

Giang Bích Vân thấy đầu Diệp Hạo Hiên chỉ sưng một cục nhỏ, không chảy máu, bỗng thả lỏng hơn nhiều, đánh vai anh một cái thật mạnh, trách móc: “Ai bảo anh lại giống ăn trộm, vào nhà em mà không nói tiếng nào?!”

“Dù gì bây giờ anh cũng là nửa bệnh nhân, em đối xử với bệnh nhân thế hả?!” Diệp Hạo Hiên chợt rụt vai lại, nhảy sang bên cạnh, giả vờ tức giận trừng mắt nhìn Giang Bích Vân.

Giang Bích Vân không rảnh tranh cãi với Diệp Hạo Hiên, đầu tiên cô xoay người đóng cửa, sau đó lại xoay người vào phòng lấy hòm thuốc bình thường chuẩn bị, lấy chai dầu hoa hồng giảm sưng giảm đau xử lý vết sưng trên đầu Diệp Hạo Hiên.

Diệp Hạo Hiên cực kỳ hưởng thụ cảm giác được Giang Bích Vân chăm sóc, anh cong mắt nhìn cô nói: “Anh bị em đánh thế này rồi, em phải chịu trách nhiệm với anh!”

Giang Bích Vân bật cười vì bộ dạng tủi thân như chó ghẻ của Diệp Hạo Hiên, cô cười nói: “Được thôi! Anh muốn em chịu trách nhiệm thế nào?”

Mắt Diệp Hạo Hiên chợt sáng lên, anh lập tức đè Giang Bích Vân lên sofa, bình tĩnh nhì mắt cô, dịu dàng nói: “Đương nhiên là lấy thân báo đáp rồi.”

Mặt Giang Bích Vân đỏ ửng, trái tim cũng run rẩy theo, cảm giác kỳ diệu này giống nhịp tim rộn ràng của người con gái lần đầu tiên thích một người.

Gương mặt đẹp trai của Diệp Hạo Hiên dần phóng to trước mặt Giang Bích Vân, hơi thở của anh cũng càng ngày càng gần cô.

Mắt thấy họ sắp hôn nhau, Giang Bích Vân lại quay đầu, tay chống lên ngực anh, trầm giọng nói: “Anh đứng dậy đi! Trò đùa này không hề buồn cười!”

Để che giấu sự xấu hổ của mình, Diệp Hạo Hiên lập tức xoay người khỏi sofa, giơ tay sờ tóc gáy sau ót, nheo mắt trầm giọng nói: “Anh cũng cảm thấy không buồn cười lắm, ha ha...”

Rồi sau đó.

Giang Bích Vân cũng đứng lên khỏi ghế sofa, cô bước đến bàn ăn, khi thấy trên bàn ăn có bò bít tết, rượu vang đỏ và cả hoa, cô kinh ngạc nhìn Diệp Hạo Hiên hỏi: “Anh chuẩn bị những thứ này hả?!”

“Of course!” Diệp Hạo Hiên khẽ hất cằm, tự hào tỏ vẻ những thứ này đều do chính tay anh chuẩn bị.

Giang Bích Vân lại cúi đầu nhìn món ăn tinh xảo trên bàn, giơ ngón cái với Diệp Hạo Hiên: “Trông tuyệt lắm, rất hấp dẫn!”

Diệp Hạo Hiên ra sau lưng Giang Bích Vân kéo ghế cho cô, sau đó đưa nĩa cho cô, nhướn mày cười nói: “Nếm thử xem, hương vị cũng rất tuyệt đó!”

Giang Bích Vân nhìn Diệp Hạo Hiên cười, sau đó cầm nĩa cúi đầu nếm một ngụm, cô nhai rồi nuốt, hương vị thơm nồng quanh quẩn giữa răng và môi, đúng là không kém gì nhà hàng Tây chính hiệu bên ngoài.

“Thế nào? Ngon như những gì anh nói đúng không?” Diệp Hạo Hiên thấy vẻ mặt hưởng thụ của Giang Bích Vân, vui vẻ giống như đứa trẻ được giáo viên khen ngợi.

Lúc ăn được một nửa.

Giang Bích Vân chợt đặt dao nĩa trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn Diệp Hạo Hiên hỏi: “Sao anh lại biết em sống ở đây? Sao anh lại có chìa khoá nhà em? Hơn nữa sao anh biết em đi du lịch, trưa nay mới về đến?”

“Khụ khụ...”

Diệp Hạo Hiên đang uống rượu vang, ánh mắt sắc bén của của Giang Bích Vân làm anh phát sặc, anh cười ranh mãnh nhìn cô nói: “Ha ha... Em chưa bao giờ nghe nói, tiền có thể sai khiến cả ma quỷ sao? Chỉ cần anh muốn biết thông tin cá nhân của em, chắc chắn sẽ biết được thôi!”

Được rồi!

Suýt chút cô đã quên.

Anh là tổng giám đốc có giá trị khoảng vài trăm triệu.

Chỉ cần anh muốn làm gì thì chắc chắn sẽ làm được, huống chi là có tung tích của một người vô danh tiểu tốt như cô.

Giang Bích Vân cầm vang đỏ trước mặt, đưa đến trước mặt Diệp Hạo Hiên, khẽ chạm vào ly anh mỉm cười nói: “Cho dù thế nào, em cũng nên cảm ơn anh đã chiêu đãi một bữa ăn thịnh soạn ngay khi em mới vừa về.”

“Không cần khách sáo!” Sau khi Diệp Hạo Hiên nâng ly uống một ngụm, lại giơ tay chạm vào cục sưng trên đầu, bĩu môi làm nũng với Giang Bích Vân: “Chỉ mong rằng sau này em đừng làm thiên sứ nhỏ nấu cơm cho em bị thương nữa.”

“Phụt...”

Số vang đỏ Giang Bích Vân mới vừa uống lại phun ngược ra ly, vang đỏ trong cổ họng làm cô ho sặc sụa.

Diệp Hạo Hiên vội vàng đứng dậy ra sau lưng fbb, vừa lấy khăn giấy cho cô vừa vỗ lưng cô, cười: “Anh nói vậy buồn cười lắm hả? Xem em kích động chưa kìa! Ha ha ha...”

Giang Bích Vân quay đầu lại liếc Diệp Hạo Hiên một cái, nghĩa đến chữ thiên sứ nhỏ anh mới vừa nói, bỗng dưng tưởng tượng đến cảnh người cao một mét tám như anh lại mọc cánh sau lưng, trên đầu có vòng trắng bay bay, nghĩ thế nào cũng thấy hài.

“Ha ha ha...”

Giang Bích Vân tưởng tượng rồi bật cười ha ha.

Khi cô cười rộ lên thật sự rất đẹp!

Cuối cùng Diệp Hạo Hiên cũng không kiềm chế nổi sự nhớ mong Giang Bích Vân suốt khoảng thời gian dài, anh cúi đầu hé miệng nuốt hết tiếng cười của cô vào miệng, sau đó duỗi cánh tay rắn chắc mạnh mẽ ôm cô khỏi ghê, đặt cô lên giường trong phòng ngủ.

Giang Bích Vân bị Diệp Hạo Hiên hôn đến mức hơi choáng váng, bây giờ cô không còn bình tĩnh như thường ngày nữa, dưới tác dụng của tình cảm, cô ôm chặt lấy cổ anh, hôn thật sâu.

Sau khi Diệp Hạo Hiên cảm nhận được sự chủ động của Giang Bích Vân, động tác càng gan dạ hơn, không bao lâu sau, anh đã cởi váy cô ra...