Chương 2: Say rượu làm loạn

Trong khoảng thời gian sau đó, đầu tiên Đường Uyển dùng đủ mọi cách để thu thập thông tin về công ty cũng như thông tin cá nhân, gia đình của bên kia, sau đó tổng hợp rồi phân tích nó với hy vọng có thể tìm ra được chỗ đột phá trong đống tài liệu đó.

Cuối cùng, sự nỗ lực của cô cũng được đền đáp.

Đường Uyển gặp phải nhiều lần trắc trở, cuối cùng cô cũng biết được gần đây Vương Khiêm Du đang gặp phải một vấn đề nghiêm trọng chính là thiếu tiền. Sau nhiều ngày theo dõi, cô phát hiện mỗi đêm Vương Khiêm Du đều đến quán bar Muse uống đến say khướt, cho dù có ra sao thì cô phải giải quyết chuyện này trước.

Tối hôm đó, Đường Uyển mặc một cái đầm màu đỏ thẫm, buộc tóc ra phía sau, đôi môi đỏ mọng quyến rũ, tay cầm một chiếc túi pha lê nhỏ. Cô hoàn toàn đã hóa thân thành một nữ hoàng hộp đêm quyến rũ bước vào quán bar Muse.

Đường Uyển cầm ly rượu cố ý đυ.ng phải Vương Khiêm Du đang chuẩn bị đứng dậy đi vệ sinh làm đổ một ít rượu đỏ lên người anh ta, sau đó thành công bắt chuyện với anh ta. Vương Khiêm Du nhìn thấy Đường Uyển không chỉ xinh đẹp mà còn vô cùng thẳng thắn nên bắt đầu vừa uống rượu vừa ba hoa nói chuyện phiếm với cô.

Đường Uyển muốn kiếm thêm nhiều thông tin quý giá từ miệng của Vương Khiêm Du nên rót một ly rượu vang đỏ mời anh ta, cuối cùng hai người cũng thành công trao đổi phương thức liên lạc.

Đường Uyển đứng bên vệ đường bắt một chiếc taxi cho Vương Khiêm Du. Sau khi tiễn Vương Khiêm Du đi, bụng cô bắt đầu khó chịu, cô không nhịn được mà ngồi xổm bên đường nôn ra.

"Ọe..."

Đường Uyển vừa định đứng dậy thì trong bụng lại dâng lên một cơn buồn nôn, cô lại há miệng ra nôn hết rượu trong bụng. Một cơn gió thoảng qua, cô cảm thấy đầu óc càng lúc càng choáng váng hơn, cả người như mất hồn, mơ mơ màng màng.

Xem ra rượu vang này có tác dụng chậm.

Đường Uyển miễn cưỡng chống đỡ thân thể, loạng choạng đứng lên, sau đó dưới chân đột nhiên mềm nhũn, thân thể lảo đảo một cái sau đó ngã vào một cái ôm vững chắc.

“Cẩn thận.” Diệp Hạo Hiên giơ tay ra đỡ lấy Đường Uyển, để cho cơ thể cô dựa vào người mình.

Đường Uyển ngẩng đầu, mở to đôi mắt mờ mịt cau mày nhìn Diệp Hạo Hiên, hỏi anh bằng giọng có chút mơ hồ: "Sao anh lại ở đây?"

"Đúng lúc đi ngang qua, nhìn thấy cô nôn dữ dội quá nên đến xem thử.”

Diệp Hạo Hiên ngửi thấy mùi khó chịu tỏa ra từ người Đường Uyển thì nhíu mày.

"Nhà cô ở đâu? Tôi đưa cô về." Mặc dù anh rất ghét cô nhưng là đàn ông, anh vẫn không thể nào làm ngơ để một người phụ nữ đang say không biết trời đất ở một mình trên phố.

“Nhà?”

Đường Uyển vươn tay ôm cổ Diệp Hạo Hiên lờ đờ nhìn anh, khóe môi cười đầy vẻ đau khổ: “Ha ha… Tôi làm gì còn có nhà?”

Đúng vậy, cô không còn nhà để về nữa, vừa nhớ đến chuyện cũ đã khiến cô đau lòng gần chết, mũi Đường Uyển không khỏi ê ẩm rồi òa khóc. Ánh mắt buồn bã của Đường Uyển khiến cho trái tim của Diệp Hạo Hiên bỗng nhói lên, sau đó anh nhìn gương mặt đang khóc lê hoa đái vũ của cô mà không hiểu sao trong lòng lại dâng lên một niềm khao khát muốn bảo vệ cô.

Bởi vì Đường Uyển khóc quá lớn nên những người qua đường lần lượt dừng lại nhìn họ một cái nhìn kỳ lạ.

“Đừng khóc nữa được không?”

Diệp Hạo Hiên đưa tay vỗ vỗ lưng Đường Uyển, nhíu mày dịu dàng an ủi cô, sau đó cúi xuống ôm ngang người cô bế vào trong xe.

"Cô có mang theo chứng minh thư không? Tôi sẽ thuê phòng khách sạn giúp cô."

Diệp Hạo Hiên vừa lái xe vừa nhìn gò má Đường Uyển hỏi. Không ngờ Đường Uyển vừa lên xe đã dựa vào ghế ngủ thϊếp đi, hoàn toàn không nghe thấy Diệp Hạo Hiên đang nói gì cả. Diệp Hạo Hiên bất đắc dĩ liếc nhìn Đường Uyển sau đó cầm túi của cô lên tìm kiếm, nhưng mà trong túi trừ có điện thoại di động và một cái ví thì không còn gì khác cả.

Thôi bỏ đi, đưa cô về căn hộ riêng của anh nghỉ một đêm vậy.

Diệp Hạo Hiên nghĩ như vậy cũng lập tức chở Đường Uyển về căn hộ của mình. Ngay khi anh đặt cô lên giường ngủ, định xoay người rời đi thì cô đã nắm lấy cổ tay anh nói nhỏ.

“Nước… Tôi muốn uống nước…”

“Được rồi, tôi sẽ đi rót nước cho cô.”

Diệp Hạo Hiên xoay người, cúi người nhẹ nhàng gỡ tay Đường Uyển đang cầm lấy tay anh ra rồi đi vào phòng bếp rót một ly nước ấm mang đến phòng ngủ cho cô.

“Cô ngồi dậy uống nước đi.”

Diệp Hạo Hiên đặt cái cốc lên tủ đầu giường, sau đó vén chăn bông ra đỡ Đường Uyển dậy, để cô tựa đầu trong vòng tay anh, cầm lấy ly đút nước cho cô.

"Khụ khụ..."

Đường Uyển uống nhanh quá nên nước chảy ra bên khóe môi, từng giọt nước cứ thế chảy xuống người cô làm quần áo cô ướt sũng.

“Ngủ đi!”

Diệp Hạo Hiên dời tầm mắt đi chỗ khác chuẩn bị đỡ Đường Uyển nằm xuống giường.

“Đừng đi!”

Đường Uyển đột nhiên giơ hai tay lên, xoay người ôm chặt Diệp Hạo Hiên. Trong một khoảnh khắc, đầu óc của anh như ngừng lại. Sau đó, anh vô thức đưa tay lên ôm Đường Uyển vào lòng rồi nói bằng giọng dịu dàng.

“Được rồi, tôi sẽ không đi.”

"Chí Trạch, anh biết không, đã nhiều năm vậy rồi nhưng em vẫn không thể quên được anh!”

Đường Uyển ôm mặt của Diệp Hạo Hiên, nước mắt rơi lã chã: "Em đã từng yêu anh như vậy nhưng tại sao anh lại phản bội em chứ?"

Diệp Hạo Hiên còn chưa kịp phản ứng, đã bị đôi môi mềm mại của cô chặn lại. Diệp Hạo Hiên biết nếu cứ tiếp tục như vậy, chắc chắn anh sẽ không thể nhịn được nữa, vì vậy anh cố gắng đẩy cô ra khỏi mình. Nhưng mà Đường Uyển lại giống như một con bạch tuộc vậy, cho dù anh có đẩy cô như thế nào thì cô cũng nhanh chóng quấn lên một lần nữa.

Đường Uyển rời khỏi môi Diệp Hạo Hiên, sau đó giơ tay vuốt ve hai gò má anh, đôi mắt long lanh mỉm cười nói: "Mặt anh đỏ quá, hahaha..."

Sau đó Đường Uyển cầm một tay của Diệp Hạo Hiên đặt lên dây váy của cô, nhìn anh bằng ánh mắt đầy quyến rũ.