Đường Uyển ngẩn người, cười ngọt ngào nói: “Anh không phải đã đuổi kịp em rồi sao?”
Các đồng nghiệp trong thang máy thấy hai người bọn họ phát cẩu lương, đồng loạt không hẹn mà cùng nhau rời đi, nhường lại không gian cho Diệp Hạo Hiên và Đường Uyển.
Đường Uyển bị động tác cưng chiều của Diệp Hạo Hiên làm cho hoảng sợ, nhưng trước mặt mọi người, cô chỉ có thể để anh tùy tiện ôm ấp.
Rốt cuộc người đàn ông này lại đang làm cái quái gì vậy?
Trong thang máy trận hẹp, ánh mắt của những người khác luôn dán lên người bọn họ, trên mặt mấy người phụ nữ lộ rõ sự ghen tị.
Ở trong thang mấy phút ngắn ngủn, Đường Uyển cảm thấy mình giống như bị một cây xương rồng ôm quanh người, toàn thân đều khó chịu.
“Xe của em hỏng rồi, tan làm đợi anh chúng ta cùng nhau về nhà.” Diệp Hạo Hiên ở trong thang máy, cúi đầu hôn nhẹ lên trán Đường Uyển sau đó chậm rãi đi tới phòng làm việc của mình.
“Oa, chị tiểu Đường, chị thật là hạnh phúc!”
“Đúng vậy đúng vậy! Trước kia ở trong lòng nhiều người còn nói, tổng giám đốc Diệp căn bản không có yêu chị, nói hai người giống như hai người xa lạ vậy! Hôm nay nếu như không phải em tận mắt chứng kiến, thật không dám tin hai người lại ân ái như vậy!”
Hai nữ đồng nghiệp trẻ tuổi chờ Diệp Hạo Hiên dời đi, thì theo sát bước chân Đường Uyển, không ngừng ở bên tai cô nói mấy lời nịnh hót.
Đường Uyển ngước mắt nhìn hai người: “"Các người có biết tại sao trong vòng một năm tôi sẽ được thăng chức từ nhân viên bình thường lên phó giám đốc kinh doanh không?”
Hai nữ đồng nghiệp cùng lúc lắc đầu.
“Bởi vì từ trước đến nay tôi đều không ở công ty nói chuyện vớ vẩn!” Đường Uyển lập tức thu hồi nụ cười trên mặt, ánh mắt lạnh lùng nhìn hai nữ đồng nghiệp, sau đó, bước đi thật nhanh, chỉ để lại bóng lưng cho bọn họ.
Nháy mắt liền đến giờ nghỉ trưa.
Diệp Hạo Hiên đẩy cửa phòng làm việc của Đường Uyển, trên mặt mang theo một nụ cười xấu xa: “Đi thôi! Cùng nhau đi ăn cơm.”
“Không đi! Tôi gọi đồi ăn bên ngoài rồi.” Đường Uyển chỉ lo dùng hai tay gõ bàn phím, ngay cả mí mắt cũng không chớp xuống, lạnh lùng trả lời Diệp Hạo Hiên.
“Chào tổng giám đốc Diệp!”
“Tổng giám đốc Diệp đến tìm quản lý Đường ăn cơm sao? Hi hi...”
Lúc này, có hai người đồng nghiệp đi qua cửa phòng làm việc của Đường Uyển, bọn họ nhìn thấy Diệp Hạo Hiên đứng ở trước cửa, liền nở nụ cười chào hỏi.
“Đúng vậy, các người cũng đi ăn cơm sao?”
Diệp Hạo Hiên luôn đối xử thân thiện với mọi người trong công ty, không hề có cái gọi là tính khí cao ngạo của giám tốc, anh thường trò chuyện với nhân viên một cách rất thoải mái.
“Ừm, đúng vậy, chúng tôi đi trước nha, bye bye!”
“Bye!”
Sau khi Diệp Hạo Hiên mỉm cười giơ tay chào tạm biệt hai nhân viên kia, liền bước chân vào phòng làm việc của Đường Uyển, tiện tay đóng cửa lại.
Đường Uyển ngẩng đầu lên, nhướng mày nhìn Diệp Hạo Hiên hỏi: “Vừa rồi tôi đã nói là không đi rồi mà, anh không nghe thấy sao?”
“Vậy anh cũng một phần đồ ăn bên ngoài, cùng ăn với em.” Diệp Hạo Hiên mỉm cười nhìn Đường Uyển, sau đó lấy điện thoại di động ra, dùng Mỹ Đoàn gọi một phần đồ ăn.
Cứ tiếp tục như vậy, cô thật sự sẽ điên lên mất!
Đường Uyển cúi đầu, nhắm mắt hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Diệp Hạo Hiên, lạnh lùng nói: “Rốt cuộc anh có thôi đi không? Nơi này là công ty, anh là chủ một công ty, cũng phải chú ý một chút đến cử chỉ hành động của mình chứ?!”
“Hành vi của anh như vậy thì đã làm sao?”
Diệp Hạo Hiên cong môi, sau đó bước lên phía trước, đi vòng sang sau lưng Đường Uyển, giang hai tay đặt lên mặt bàn, đầu cúi xuống, đặt cằm lên vai của cô, tà mị nói: “ Đừng quên , ngoài việc là ông chủ của em, anh còn là chồng của em nữa.”
“Đồ thần kinh!”
Đường Uyên không thể nhịn được nữa nghiêng đầu, tức giận nhìn Diệp Hạo Hiên, chuẩn bị đứng dậy rời đi, nhưng không ngờ vì đứng lên quá nhanh, cánh tay của cô đã vô tình hất chiếc túi da đặt trên bàn xuống đất.
Xoạt một tiếng, tất cả mọi thứ trong túi đều rớt xuống đất.
Diệp Hạo Hiên khom người, nhặt từ dưới đất lên một cái bút ghi âm, cau mày hỏi: “Đây là cái gì?”
“Mascara.” Trong mắt Đường Uyển hiện lên một tia hoảng hốt, cô đưa tay ra cầm lấy chiếc bút thu âm Diệp Hạo Hiên đang cầm.
Nhưng, Diệp Hạo Hiên có lợi thế về chiều cao, anh không để ý đến Đường Uyển, mà mở chiếc bút ghi âm ra.
Diệp Hạo Hiên nghiêng đầu, ánh mắt chăm chú nhìn Đường Uyển hỏi: “Cái này hình như là bút ghi âm?”
“Vậy sao? Tôi còn tưởng nó là mascara mà tôi để vào.” Đường Uyển đỏ mặt lúng túng trả lời, sau đó vươn tay cầm lấy cây bút ghi âm từ tay Diệp Hạo Hiên, xoay người ném vào ống đựng bút.
Diệp Hạo Hiên nhìn Đường Uyển, sau đó khẽ nhếch môi nói: “Đồ ăn mà tôi gọi, chắc là cũng sắp tới rồi, nếu như em đã không muốn ăn cơm cùng tôi vậy tôi sẽ quay về phòng làm việc ăn một mình.”
Nói xong, anh liền xoay người đi khỏi phòng làm việc của Đường Uyển.
Cuối tuần rất nhanh liền đến.
Đường Uyển thức dậy từ rất sớm, đi xe đến khu nghỉ dưỡng tại ngoại ô của thành phố S.
“Hello, chị Uyển nhi, Giang Nhu như đã hẹn đến khu nghỉ dưỡng, khi thấy cô vừa xuống xe cô ta đã nhiệt tình chào hỏi.
“Em đem theo quần áo để thay không? Chúng ta sẽ ngủ một đêm ở đây đó.” Đường Uyển mỉm cười đi về phía Giang Nhu nói.
“Mang rồi mang rồi, chị không phải đã nhắn tin ở wechat cho em rồi sao?” Giang Nhu nâng tay lên, quơ quơ cái túi trong tay, dí dỏm nhìn Đường Uyển đáp.
Sau đó.
Giang Nhu báo một tiếng với người tài xế đã đưa cô ta đến đây, rồi bảo hắn lái xe quay về.
Sau khi Giang Nhu kéo Đường Uyển đến khách sạn nghỉ dưỡng, cô ta kinh ngạc ngước mắt lên hỏi: “Sao lại chỉ có hai chị em chúng ta? Chị không phải đã nói là muốn cùng nhiều người đến đây chơi sao?”
“Lúc bắt đầu chị cũng muốn gọi nhiều người cùng đến, nhưng sau đó lại có hai người bạn nói có chuyện nên tạm thời không đến được, hơn nữa chị cũng muốn ở nơi yên tĩnh này nghỉ ngơi, cho nên chỉ gọi một mình em đến, ai bảo em là người tâm đầu ý hợp với chị nhất cơ chứ?” Đường Uyển mỉm cười đưa cho Giang Nhu một ly trà.
“Ồ, được thôi!” Giang Nhu có chút mất mát nói.
Một lát sau.
Phục vụ mang đến nhiều loại món ăn trong nông trại, rồi lần lượt đặt chúng lên bàn, ngoài ra còn có một vò rượu vàng.
“Đây là loại rượu gạo gì vậy?” Giang Nhu chỉ tay vào bình gốm màu đen trên bàn hỏi.
Đường Uyển lắc đầu mỉm cười nói: “Không phải, đây là rượu vàng, rượu này rất ngọt, em nếm thử xem.”
Giang Nhu nghe thấy thế, mắt liền sáng lên, có chút hưng phấn gật đầu nói: “Được đó! Em chưa từng uống rượu vàng bao giờ!”
Vì vậy, Đường Uyển liền cầm ly thủy tinh lên, rót cho Giang Nhu nửa ly, sau đó cũng rót cho mình nửa ly.
Sau khi ăn uống no say, lúc Giang Nhu muốn đứng lên, thì cảm thấy toàn thân không còn sức lực, tầm mắt cô ta tối sầm lại rồi té xỉu trên ghế…