Chương 11: Tin sự giả tình giả nghĩa của anh?

Cho dù Diệp Hạo Hiên bị Đường Uyển liếc mắt nhìn, nhưng vẻ mặt anh vẫn như cũ, nhẹ nhàng nói: “ Dù sao trong phòng này cũng không có ai khác, hay là cô nói xem hôm nay vì sao cô lại mất ngủ?”

Tôi thật sự suýt thì tin vào sự giả tình giả nghĩa đó! Tại sao cái miệng của người đàn ông này lại bị hỏng như vậy?!

Đường Uyển ở trong chăn phiền não nhắm mắt, giả vờ như không nghe tiếng gì, cho dù Diệp Hạo Hiên có nói gì, cô cũng không đáp lại.

Xem ra muốn moi được tin tức gì từ miệng của người đàn bà này là một điều không hề dễ dàng.

Diệp Hạo Hiên tự cảm thấy không thú vị, liền giơ tay lên tắt đèn, không dùng lời nói để quấy nhiễu Đường Uyển.

Trên chiếc giường lớn.

Hai người đưa lưng về phía nhau mỗi người một vệ.

Đêm dài yên tĩnh cứ như vậy trôi đi trong lặng lẽ.

Buổi sáng, Diệp Hạo Hiên và Đường Uyển sau khi ăn sáng, dưới con mắt soi mói của Diệp Hoằng Duệ liền thân mật nắm tay nhau đi ra cửa.

Vừa ra khỏi cửa hai người đều không hẹn mà buông tay, dùng ánh mắt chán ghét liếc nhìn nhau, hai người mỗi người một xe, cùng nhau lái đến công ty.

Đường Uyển lái chiếc Dongfeng Peugeot vượt qua chiếc xe Lamborghini của Diệp Hạo Hiên, chạy thật nhanh trên đường vào buổi sáng.

Đột nhiên.

Toàn thân của Đường Uyển đập về phía trước, thân xe bị người phía sau đâm vào, xe lập tức tắt máy, dừng ngay giữa đường.

Ngay lập tức, một người đàn ông trung niên bước từ chiếc Hiromoto màu đen phía sau xuống, cúi người nhìn vào đuôi xe Đường Uyển, sau đó liên tục xin lỗi: "Tiểu thư, xin lỗi xin lỗi! Tôi vừa phanh gấp nên tông vào đuôi xe của cô." "

Đường Uyển cúi đầu liếc nhìn đuôi xe bị người đàn ông đâm vào, đèn xe phía sau cũng bị đâm nát, sắc mặt cô lập tức biến thành màu đen, nhưng khi nhìn thấy người đàn ông đã nhận lỗi và có thái độ tốt, cô ngước mắt lên hỏi: “Vậy ông thấy chúng ta nên thực hiện bồi thường? Hay là gọi bảo hiểm?”

Lúc này, các phương tiện từ phía sau đã ùn ùn kéo thành hàng dài, các tài xế thỉnh thoảng bấm còi, nóng nảy thúc giục bọn họ nhanh chóng giải quyết sự việc.

“Hay là chúng ta bồi thường đi! Ở đây tôi có hai nghìn tệ, cô hãy cầm lấy trước.” Người đàn ông vừa nói vừa lấy ví tiền móc ra một chồng năm trăm tệ đưa cho Đường Uyển.

Đường Uyển cảm thấy thật tức cười, cô khoanh hai tay trước ngực, liếc mắt nhìn xấp tiền trong tay cười đàn ông, cười lạnh nói: “ Tiên sinh, tôi thấy chúng ta vẫn nên gọi bảo hiểm thì hơn!”

Vừa nói, cô vừa móc điện thoại từ trong túi xách ra, bấm số gọi điện thoại cho công ty bảo hiểm.

Người đàn ông vì không đem theo bằng lái nên lập tức luống cuống: “Đừng mà! Tôi đưa cho cô thêm một nghìn tệ, ba nghìn tệ là đủ để cô sửa cái xe rồi đúng không!”

Đường Uyển không muốn cùng người đàn ông nói nhảm, nên cô nhất quyết bấm số của công ty bảo hiểm.

Người đàn ông bị Đường Uyển chọc tức, hắn ta giơ tay định giật lấy điện thoại trên tay cô, nhưng không ngờ lại bị Diệp Hạo Hiên ở phía sau siết chặt cổ tay.

Người đàn ông tức giận quay đầu, nhìn Diệp Hạo Hiên quát: “Mày là cái thá gì? Bớt can thiệp vào chuyện của ông đây!”

Diệp Hạo Hiên liếc nhìn khuôn mặt đầy kinh ngạc của Đường Uyển, sau đó, khẽ nhếch môi nhìn người đàn ông nói: “Chuyện này tôi quản là cái chắc rồi!” Nói xong, anh liền gia tăng lực đạo của bàn tay.

Sau đó, trong không trung truyền đến tiếng dây chằng cổ tay người đàn ông.

“A...”

Người đàn ông thống khổ kêu thảm thiết, sau đó mở miệng cầu xin tha thứ: “Anh hùng tha mạng...anh hùng tha mạng...”

Đường Uyển đột nhiên thấy Diệp Hạo Hiên xuất hiện, còn ra mặt giúp đỡ mình, trong lòng liền âm thầm cảm động.

Anh không phải sớm đã đi rất xa rồi sao? Sao lại còn vòng quay lại?

Trong lúc cô còn đang nghi hoặc, nhân viên xử lý của công ty bảo hiểm đã có mặt tại hiện trường, sau đó thực hiện kiểm tra hiện trường, rồi đem xe cô đi sửa chữa.

“Sau này đừng có lái cái xe cùi kia của cô đi làm, trực tiếp ngồi xe đi làm cũng tôi là được!” Diệp Hạo Hiên liếc nhìn đuôi xe của bị đâm của Đường Uyên, rồi quay đầu lại nhìn cô nói.

Đường Uyển ngẩng đầu nhìn Diệp Hạo Hiên lạnh lùng châm chọc nói: “ Cảm ơn tổng giám đốc Diệp thương yêu, tôi không chịu nổi đâu!”

Nói xong, cô liền đứng ra bên đường bắt taxi.

Diệp Hạo Hiên giận dữ liếc nhìn Đường Uyển một cái, sau đó quay trở lại xe của mình, nhấn ga, lái xe lao đi.

Đường Uyển thấy Diệp Hạo Hiên không để ý tới mình liền rời đi, trong lòng vô hình dâng lên một cảm giác mất mát, điều khiến cô thất vọng hơn cả là sau mười lăm phút cô vẫn không thể bắt được một chiếc taxi.

Hôm nay đúng là một ngày xui xẻo!

Để tiết kiệm thời gian Đường Uyển đành phải vừa đi về phía trước vừa giơ tay ra để bắt xe, cô hy vọng có thể có một chiếc xe dừng trước mặt mình.

Đúng lúc này.

Chiếc xe của Diệp Hạo Hiên lần nữa trở lại, anh hạ kính ở cửa sổ xe xuống, thò đầu ra huýt sáo, sau đó nói với giọng điệu khinh bỉ: “ Theo như tôi biết thì đoạn đường này rất khó bắt xe, nếu như cô không muốn dùng đôi giày cao gót kia lết đến công ty thì lên xe đi!”

Nói xong, anh thụt đầu lại, xoay người đưa tay mở cửa xe bên cạnh, thuận tiện giơ tay vỗ lên chiếc ghế bên cạnh ghế lái.

Được rồi, đàn bà thông minh không tính toán thua thiệt trước mắt.

Đường Uyển dậm chân kịch liệt, cô duy trì khuôn mặt lạnh lùng, ngồi vào ghế phụ bên cạnh Diệp Hạo Hiên, rồi tàn nhẫn đóng cửa xe, sau đó kéo dây an toàn thắt lên người.

“Lái xe!” Đường Uyển xụ mặt xuống, khoanh tay trước ngực, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước.

Diệp Hạo bất mãn nghiêng người, quay đầu lại nhìn chằm chằm một bên gò má Đường Uyển nói: “Tôi nói cô nha người đàn bà này, cô có biết đạo lý không vậy? Tôi có lòng tốt quay lại đón cô, vậy mà cô lại ở đây lộ ra vẻ mặt vô cùng chán ghét tôi!”

Đường Uyển nghe vậy, liền quay đầu lại, nhìn Diệp Hạo Hiên, ánh mắt như muốn nói bà đây chính là như vậy anh làm gì được tôi.

Diệp Hạo Hiên nhếch môi, bực tức quay đầu, bắt đầu lái xe.

Nếu không phải Đường Uyển đã thắt dây an toàn thì sớm đã bị vận tốc của chiếc xe quăng ra ngoài, cô thở hổn hển quay đầu, nhìn chằm chằm Diệp Hạo Hiên tức giận nói: “Anh không muốn sống, nhưng tôi thì vẫn muốn!”

Diệp Hạo Hiên không để ý đến Đường Uyển, nhưng anh vẫn chậm rãi giảm tốc độ xuống.

Một lát sau, anh bắt đầu dùng giọng nói giáo huấn: “Cái tính khí này của cô, nếu không sửa đổi thì sớm muộn gì cũng phải chịu thiệt, lần trước tôi không phải chỉ là vô ý chặn cửa xe của cô sao? Cô tức giận đến nỗi cầm dao đâm thủng bánh xe của tôi? Nếu như không phải cô vận khí tốt, gặp được tôi, thì cô sớm đã mất việc rồi.”

Đường Uyển nghe xong, quay đầu nhìn Diệp Hạo Hiên, nhíu mày cười lạnh nói: “ Nói như vậy có phải tôi nên thắp nén nhang cảm ơn ân đức của tổng giám đốc Diệp, còn phải dập đầu ba lần để biển hiện lòng cảm kích?”

“Cô...”

Diệp Hạo Hiên bị Đường Uyển làm cho tức giận không nói nên lời.

Đường Uyển thấy Diệp Hạo Hiên tức giận mặt cũng biến thành màu xanh, cô bất giác nở nụ cười thật tươi, nháy mắt nói với anh: “ Cảm ơn anh đã cho tôi quá giang xe.”

Nói xong, cô liền mở cửa xe bước xuống.

Diệp Hạo Hiên nhanh chóng đuổi kịp Đường Uyển ở lối vào thang máy, sau đó thái độ khác thường ở trước mặt mọi người, anh một tay ôm lấy cô, một tay đưa tay nhẹ nhàng vuốt sống mũi cô, mỉm cười nhìn cô nói: "Sao em lại không biết đợi anh vậy?"