Chương 10: Không chịu nổi khi quá khứ đau thương mở ra

Khi Đường Uyển nhìn thấy những khuôn mặt quen thuộc tại nhà họ Giang, trong lòng cô vô cùng kích động, rất lâu sau cô cũng không có cách nào bình tĩnh được.

“Tiểu Nhu, vị tiểu thư này chính là Diệp thiếu phu nhân mà con nói sao?” Đổng Thục Phân mang nét mặt mỉm cười ân cần, đi đến bên Đường Uyển nhiệt tình đón tiếp, sau đó lại gọi thím Ngô đến rót trà cho cô.

Đường Uyển đè nén cảm xúc đang sôi sục trong lòng, mỉm cười chào hỏi Đồng Thục Phân.

Quay lại, cô liền bị Giang Nhu kéo lên tầng hai ngắm nhìn phong cảnh của bên trong biệt thự.

Sau khi Đường Uyển bước vào phòng ngủ của Giang Nhu, cô lập tức bị bức ảnh trên bàn trang điểm hấp dẫn.

Giang Nhu nháy mắt đi tới, cầm khung ảnh đó lên, giơ ngón tay chỉ vào người đàn ông trong hình, nhìn Đường Uyển cười nói: “ Người này là bạn trai hiện tại của em, đẹp trai không? He he...”

“Ừm, rất đẹp trai.”

Đường Uyển không nhịn được nhớ tới những chuyện trước đây, trong lòng liền cảm thấy nhói đau, nụ cười trên mặt trở nên cứng ngắc.

“Cậu ta...chắc không phải bạn trai đầu tiên của em chứ?” Đường Uyển nhìn người đàn ông trong hình, rồi liếc nhìn Giang Nhu mở miệng hỏi.

Giang Nhu ngượng ngùng rũ mi mắt xuống, nhướng mày cười hỏi: “Sao chị lại biết?”

Một cảm giác bi phẫn thoáng qua trong lòng của Đường Uyển, sau đó cô mỉm cười trả lời: “ Một cô gái xinh đẹp lại còn trẻ giống như em, nhất định là không chỉ mới yêu qua một người.”

Sau đó, cô vô thức đưa tay vào trong túi áo, bởi vì bàn tay nắm chặt quá mức, móng tay sắc bén của cô đã vùi lấp trong lòng bàn tay.

Giang Nhu chỉ lo chìm đắm trong lời khen của Đường Uyển, không nhận ra những biến hóa rất nhỏ trên khuôn mặt của Đường Uyển.

Sau khi trò chuyện một lúc, hai người họ liền bị gọi xuống lầu ăn cơm.

Trong lúc ăn cơm, Đường Uyển theo thói quen, bưng ly nước trái cây lên, hướng về phía Giang Chấn Trung mỉm cười nói: “ Chú...chú, chúc Ngài sinh nhật vui vẻ!”

Mặc dù đã luyện tập cách chào hỏi nhiều lần, nhưng lúc mở miệng, cô vẫn không cách nào nói lưu loát, tự nhiên.

Giang Chấn Trung mỉm cười nhìn Đường Uyển, khi hai ánh mắt giao nhau, ông ta đột nhiên cảm thấy quen thuộc, vì vậy, ông ta hơi nhíu mày hỏi: “Đường tiểu thư, tôi có phải đã từng gặp cô ở đâu rồi không?”

“Hình như là không!” Đường Vân lễ phép nhếch khóe môi lên, sau đó uống một ngụm nước trái cây, thu hồi ánh mắt đang nhìn Giang Chấn Trung.

“Ba, ba đừng nhìn nữa, ba nhất định chưa từng gặp chị Uyển Nhi đâu!” Giang Nhu ngước nhìn Giang Chấn Trung, sau đó, lại cầm đũa lên gắp thức ăn để vào trong đĩa của Đường Uyển: “ Chị Uyển nhi, chị ăn nhiều một chút, hãy coi nơi này như nhà mình, ngàn vạn lần đừng có khách khí!”

Coi nơi này như là nhà mình?! A a...

Đường Uyển buông lỏng đôi đũa đang cầm trên tay, một chiếc liền rơi xuống mặt đất.

“Không sao, không cần nhặt lên, em kêu dì giúp việc lấy một đôi đũa mới cho chị.” Đường Uyển đang khom lưng nhặt đũa liền bị Giang Nhu đưa tay kéo lên, cất giọng kêu dì giúp việc trong nhà cầm một đôi đũa mới tới.

Mặc dù Đường Uyển đã cố gắng hết sức kiềm chế cảm xúc của bản thân,nhưng nước mắt vẫn không kìm được trào ra, cô vội đưa tay lên dụi mắt, sau đó đứng thẳng lên, cất tiếng nói với mọi người rồi bước nhanh vào phòng vệ sinh.

Sau khi cô ở trong phòng vệ sinh điều chỉnh lại tâm trạng kích động của mình, mới quay trở lại bữa tiệc.

Sau khi dùng cơm xong.

Đường Uyển chào tạm biệt mọi người, rồi tự mình lái xe quay trở lại nhà họ Diệp.

“Uyển Nhi, hôm nay con ra ngoài chơi với bạn có vui không?” Diệp Hoằng Duệ nghiêng đầu, nhìn Đường Uyển đang đổi giày mỉm cười nói.

Đường Uyển thay xong giày, đi tới chỗ Diệp Hoằng Duệ, gật đầu nói: “Ừm, khá là vui ạ.”

Diệp Hoằng Duệ thấy nét mặt mệt mỏi của Đường Uyển, liền thúc giục cô nhanh chóng lên lầu nghỉ ngơi.

Vì vậy, Đường Uyển liền kéo lê cái thân xác mệt mỏi, đi lên phòng ngủ ở tầng ba, cô thấy Diệp Hạo Hiên vẫn chưa về, liền tùy ý nằm dài trên giường, cặp mắt trống rỗng nhìn lên trần nhà, ánh mắt càng lúc càng mơ hồ, giọt lệ trong suốt từ khóe mắt nhỏ xuống bên giường.

Cho dù trái tim cô đã sớm cứng rắn hơn sắt đá, nhưng nơi sâu thẳm trong trái tim cô vẫn vô cùng yếu đuối.

Đường Uyển đưa tay lên lau nước mắt, chuẩn bị đứng dậy đi tắm, vừa ngẩng đầu thì đột nhiên thấy cặp mắt đen sắc bén của Diệp Hạo Hiên, làm cô bất giác giật mình.

“Anh quay trở về lúc nào vậy? Sao lại im lặng giống như hồn ma như thế!”

Nhìn thấy trong mắt Đường Uyển hiện lên tia hoảng hốt, Diệp Hạo Hiên dựa lưng vào khung cửa, dùng ánh mắt thâm thúy nhìn cô từ trên xuống dưới bất giác nói: “Trong lòng cô nếu không có quỷ, thì cũng sẽ không sợ tôi giống với hồn ma, lặng lẽ xuất hiện trước mặt cô chứ?”

Đường Uyển liếc nhìn Diệp Hạo Hiên, dùng dây chun buộc lại tóc, đứng dậy cầm lấy bộ quần áo ngủ, xoay người đi về phía phòng tắm.

Diệp Hạo Hiên nhìn theo bóng lưng của Đường Uyển, sau đó đi tới ghế sô pha ngồi xuống, dựa toàn bộ thân hình cao lớn vào trong ghế.

Khoảng thời gian này, anh vẫn luôn đứng ở đằng sau, lặng lẽ quan sát nhất cử nhất động của cô, cố gắng giải mã những bí ẩn xung quanh cô từ những hành vi nhỏ nhặt.

Nhưng mà, càng hiểu cô nhiều hơn, thì anh lại cảm thấy không thể nào hiểu được những hành vi của cô.

Ví dụ như, anh không hiểu sao cô lại phải đi kết bạn với Giang Nhu, tại sao lại đi tham gia sinh nhật của Giang Chấn Trung, anh biết cô không có bất kỳ mục đích gì xấu khi đi làm những chuyện này.

Người đàn bà này thật sự làm anh cảm thấy hết sức khó hiểu!

Diệp Hạo Hiên dựa người vào ghế sô pha, sau đó giơ cao hai tay lên, đan ngón tay hai bàn tay vào nhau rồi đặt vào sau gáy.

Tiếp đó, anh nhắm mắt lại, chia nhỏ những khúc mắc trong đầu.

Sau khi hai người tắm xong liền chia tách, giống như trước đây, cùng nhau nằm lên giường lớn.

Đường Uyển nghiêng người quay lưng về phía Diệp Hạo Hiên, một cánh tay đặt dưới gối, đôi mắt không ngủ được mở ra, tâm trí cô ấy không ngừng hồi tưởng về những gì đã xảy ra trong quá khứ.

Ba năm nay, mỗi lần nhớ tới những chuyện trước đây, trái tim cô lại quặn đau không dứt, cũng chính những lần quặn đau đó, đã khiến cô trở nên kiên cường hơn, giống như kén phá tổ biến thành bướm vậy, cô dùng sự trải nghiệm bằng màu thịt để đổi lấy sự trùng sinh vĩnh hằng

Thật ra giờ phút này Diệp Hạo Hiên cũng không ngủ, anh không hề nghe thấy tiếng hít thở đều đều của Đường Uyển, liền khẳng định việc tối nay cô mất ngủ có liên quan đến Giang Nhu.

“Này, nếu cô quả thật không ngủ được thì đừng ngủ được, tôi không ngại cùng cô tám chuyện trên trời dưới đất đâu.” Diệp Hạo Hiên dùng khuỷu tay dưới chăn nhẹ nhàng chạm vào lưng Đường Uyển.

Đường Uyển bị Diệp Hạo Hiên đột nhiên cắt đứt trầm tư, theo bản năng đạp anh ra ngoài, sau đó xoay người trợn mắt nhìn anh nói: “Cho dù tôi không ngủ, cũng không muốn nói chuyện phiếm với anh!”

“Vậy thì bỏ đi! Tôi sẽ tự nói chuyện một mình, dù sao cũng không làm phiền đến cô.” Diệp Hạo Hiên vừa nói vừa giơ tay lên mở đèn, dùng ánh mắt vô liêm sỉ nhìn Đường Uyển.

“...”

Đường Uyển phiền não liếc nhìn Diệp Hạo Hiên, sau đó kéo chăn trùm kín đầu.