Chương 12: Tình cảm rạn nứt! ( tam )
Bị Phong Thần bảng thăm dò sao? Lăng Tân cũng không ngẩng đầu lên xem xét bốn phía, hắn coi như không có gì cả, đem nội lực phân tán ra khắp toàn thân, cả người thả lỏng vẫn ngồi uống rượu, thậm chí cả đầu cũng không nâng lên hạ xuống, đến khi hắn uống hết cốc rượu này thì cảm giác bị nhìn trộm cũng dần dần nhạt đi, cuối cùng phảng phất như tất cả mọi việc lúc nãy chỉ là ảo giác.
- Là ai đây? Trần Hạo Thao sao? Hẳn là hắn, bởi vì trừ hắn ra trước mắt ta còn không biết ai khác có được Phong Thần bảng, hơn nửa chỉ có ta cùng hắn có quan hệ, kẻ giữ mảnh Phong Thần bảng khác cũng không biết được sự tồn tại của ta, nhưng nếu như không phải hắn, thật sự là kẻ giữ mảnh Phong Thần bảng tra xét ta, chỉ có ba khả năng...
- Trừ cứu người mà được lên tin tức trên ti vi, còn ở trong trường học đạt thành tích tốt được học bổng, danh tiếng của ta ở cái thế giới này cũng chẳng là gì, cũng không có cùng người khác kết thành nhân quả, cho nên nếu không phải Trần Hạo Thao thăm dò tin tức của ta, thì chỉ có ba khả năng... Thứ nhất, kẻ giữ mảnh Phong Thần bảng khác cùng với cô bé kia có quan hệ, hoặc hắn là kẻ sắp đặt vụ đâm xe liên hoàn, thứ hai người này cùng trường với ta, hơn nữa cũng biết sự tồn tại của ta, hắn bắt đầu kiểm tra những người có danh tiếng nhất trong trường học, thứ ba người này có lẽ ngay tại quán rượu này, chứng kiến ta uống rượu nãy giờ, cho nên mới chú ý đặc biệt điều tra ta...
Lăng Tân yên lặng uống tiếp một ngụm rượu, hắn cũng không ngẩng đầu lên nhìn bốn phía xung quanh, trong lòng suy nghĩ không ngừng một chút nào cả.
- Trần Hạo Thao có khả năng lớn nhất, nhưng mà cũng không phải một trăm phần trăm, lấy cá tính kiêu ngạo của hắn, mặc dù có suy nghĩ cũng không nhớ tới ta nhanh như vậy, nếu là Vĩ Thi Thi giữ Phong Thần bảng, đúng thật có thể bởi vì lo lắng cho ta mà tra xét tung tích của ta, nhưng căn bản không thể nào... các khả năng còn lại, khả năng lớn nhất, vụ đâm xe liên hoàn vốn rất kì lạ, ta cứu cô bé được rất nhiều điểm nhân quả, thân thế của cô bé đáng được cân nhắc, xem ra ngày mai ta phải đi đến chỗ nàng một chuyến... Về phần người đó đang trong quán rượu này, nhưng trùng hợp như vậy vừa đúng lúc chúng ta gặp nhau, khả năng này chỉ chiếm khoảng chừng một, hai thành, vậy ta thử thí nghiệm đi...
Lăng Tân đem bình lên uống một ngụm rượu, tiếp theo hắn hướng quầy bar đi đến, giờ phút này quán rượu có rất nhiều người, trời bên ngoài có lẽ đã tối đen, Lăng Tân liên tục uống rượu cũng không có chú ý bây gờ là mấy giờ rồi, mắt nhìn thấy số lượng người xung quanh đang tăng nhiều, xem ra hiện tại cũng không còn sớm nữa, hắn chậm rãi đi đến quầy bar, khi đi ngang qua một đám thanh niên đang ngồi vây quanh những thiếu nữ, thì hắn cố ý đi chậm lại.
Đám thiếu nữ này ăn mặc thật là sặc sỡ, tóc tai thì đủ loại màu sắc, trong đó mấy người nam nhân nhiều tuổi trên cánh tay có hình xăm, khuôn mặt cũng dữ tợn, vừa nhìn đã biết đám này không phải du côn thì cũng là lưu manh, mấy người thiếu nữ kia nhìn qua cũng không phải người đứng đắn, đám người kia đúng là có thể để cho hắn làm thí nghiệm, để nhìn xem trong quán rượu này có phải có người giữ mảnh Phong Thần bảng.
Lăng Tân đi tới gần thì thân thể bỗng nhiên xiêu vẹo, giống như không chịu nổi cơn say, lúc nãy hắn uống nhiều như vậy, người toàn mùi rượu, hắn xiêu vẹo cứ như vậy đυ.ng phải một nam tử, tóc nửa xanh nửa bạc, mà người này thì đang cười to uống rượu, bị Lăng Tân từ phía sau lưng va chạm, cả khuôn mặt nhất thời đập phải chén rượu, miệng phun ra toàn rượu, mọi người xung quanh bàn rượu nhất thời đều ngây ngẩn ra, tiếp theo người nam tử bị Lăng Tân đυ.ng đứng lên túm lấy áo hắn.
- Được rồi, được rồi, xin lỗi, dưới chân bị, bị vấp vào nhau rồi...
Lăng Tân cà lăm nói, trên người hắn có mùi rượu, ngửi qua đúng là tửu quỷ thứ thiệt, nhưng người kia không khách khí, một quyền đấm vào mặt Lăng Tân, đem Lăng Tân hung hăng đánh ngã trên mặt đất.
- Được rồi? Xin lỗi? Con mẹ mày, ngươi có biết lão tử là ai không? Dám đến gây sự với Tứ ca ta, hôm nay ông cho ngươi làm phế nhân vào làm bạn với bệnh viện, để cho người biết viết tên của Tứ ca ta.
Nam tử này vẻ mặt đỏ lên, vừa rồi hắn phun rượu ra một ít phóng lên cô gái trước mặt thật mất hết phong độ, hơn nữa lại còn phun tới nam tử có cái hình xăm trên người, khi nhìn thấy vẻ mặt của nam tử kia hơi tái nhợt, thì trên mặt càng thêm tức giận, hắn hung hăng đá vào bụng Lăng Tân vài cái ác độc, đưa tay thuận tiện cầm lấy chai rượu, hướng tới sau gáy Lăng Tân đập xuống. Tên hình xăm nam tử mặt hơi hơi nhíu lại, nói:
- Tiểu Tứ, đủ rồi, đánh hắn một trận là được rồi, không cần phải gây ra phiền phức, một tên tửu quỷ mà thôi...
Nói xong liền ngăn cản hắn đập vào gáy của Lăng Tân. Lại không nghĩ rằng Lăng Tân té trên mặt đất hai chân "vô ý" đá vào trên đùi Tiểu Tứ, làm Tiểu Tứ không đề phòng ngã lăn ra đất, bình rượu kia cũng rơi vào trên người hình xăm nam tử, rượu rót đầy vào người hắn, trong nhất thời mọi người đều im lặng, mà hình xăm nam tử kia thì tức giận, một cái bạt tai vào mặt Tiểu Tứ, tiếp theo hắn vọt tới trước mặt Lăng Tân, một đá, hai đá cứ thế nhắm đầu Lăng Tân mà đá vào, thế này còn chưa đã, hắn một tay đưa vào ngực. Hai người hình xăm nam tử khác vội vàng kéo hắn ra, hướng xung quanh nhìn, phát hiện người xung quanh đều im lặng nhìn bọn hắn, lúc này hắn mới thấp giọng nói:
- Không nên ở chỗ này, bắt hắn, kéo ra ngoài ngõ hẽm phía sau.
Nói xong, hắn và tên còn lại cùng hình xăm nam tử đi ra ngoài, còn lại mấy gã đàn em ở lại thanh toán, sau đó nâng Lăng Tân cùng đi ra ngoài, mấy thiếu nữ kia phản ứng cũng thật nhanh, các nàng không nghĩ ngợi lập tức đi theo sau đám người này ra ngoài, mà nhân viên quản lý cũng không dám nói gì, rõ ràng mấy người kia rất có thế lực, thậm chí ngay cả báo cảnh sát cũng không có, mặc cho bọn hắn đem Lăng Tân đi.
-... Không có Phong Thần bảng điều tra, nhìn xem có người nào theo sau không đã rồi tính tiếp.
Lăng Tân toàn thân mềm nhũn như không còn sức lực, hắn cũng không mở mắt, cứ như vậy mặc cho đám người nâng hắn đi ra ngoài, ra ngoài quán bar có gió lạnh thổi qua, hắn bỗng nhiên cảm giác được cả người thật sự sảng khoái, giống như buổi sáng oi bức muốn phát tiết ra hết, trong l*иg ngực chỉ còn sự im lặng, không còn cảm giác khó chịu.
Giờ phút này đám người kia vác hắn đến một con hẻm nhỏ gần đấy, tiến vào trong ngõ hẽm, đám tiểu lưu manh vứt hắn xuống rồi đánh, hắn thì đem nội lực phát ra khắp toàn thân, chỉ còn cảm thấy một chút đau nhức, trên người hắn không có tổn thương cũng không bị sưng, thậm chí một vết máu tụ cũng không có, cứ mặc cho đám lưu manh này đánh cho đến khi, hình xăm nam tử kia bảo dừng tay hắn mới ngã nằm trên mặt đất.
- Còn không có người đến, cũng không có điều tra của Phong Thần bảng, dựa theo thời gian đi lúc nãy, nơi này cách quán bar mấy phút đồng hồ, kế bên quá hẻo lánh, người nọ nếu không phải luôn luôn ở trong ngõ hẻm, cũng chỉ có thể dùng Phong Thần bảng tra ra vị trí của ta, trừ phi là người giữ mảnh Phong Thần bảng căn bản không biết tác dụng của điểm nhân quả, bằng không hắn nhất định sẽ tới cứu ta, dù sao cứu một mạng người sẽ được điểm nhân quả, không thể nghi ngờ là tình huống ảnh hưởng tới người khác đạt được điểm nhân quả nhiều nhất... Cứu ta một mạng, khuyên bảo giải thích với những người còn lại, cái này ít nhất cũng phải mấy trăm điểm, hơn nữa còn có thể điều tra ta…
- Cho nên, lúc này vẫn không có người đến, cũng tức là không có ai trong quán rượu giữ Phong Thần bảng, xác suất này đã hơn tám thành.
Lăng Tân trong lòng rõ ràng, đồng thời hắn cũng nghe hình xăm nam tử gọi đàn em nâng hắn lên, hắn hơi hơi mở mắt. Thế nhưng chứng kiến hình xăm nam tử từ trong lòng ngực cầm ra một con mã tấu Thụy Sĩ, cũng không dài, so với chủy thủ bình thường dài hơn một tí, nam tử này cứ như vậy cầm con mã tấu Thụy Sĩ nhìn hắn.
- Tiểu tử chúng ta vốn không thù, nhưng mà ai bảo ngươi không có mắt đυ.ng vào ta? Đây là ta dạy bảo người một tí, ca ca cũng không làm gì khác, phế một tay của ngươi thôi...
Hình xăm nam tử cứ thế nói, sau khi hắn nói xong, hắn nâng mã tấu lên dĩ nhiên là đâm tới Lăng Tân. Lăng Tân một tay vừa động, bẻ tay một tên tiểu lưu manh, tiếp theo túm được cổ tay tên cầm mã tấu.
- Bằng hữu, cho qua đi? Lúc nãy đυ.ng vào các ngươi quả thật là ta không nên, vừa rồi cũng đã để cho các ngươi đánh rồi? Phế một tay của ta? Trong lòng ngươi còn có pháp luật sao?
Lăng Tân liếc mắt một cái nhìn nam tử này, hắn thản nhiên nói.
- Mẹ nó, ngươi giả say? Lừa gạt các huynh đệ ta? Vậy càng phải phế của ngươi thêm một tay nữa, pháp luật? Thực lực của ta chính là pháp luật, tiền tài chính là pháp luật, con mẹ nó ngươi còn dám cùng ta đàm đạo pháp luật? Lão tử...
Nam tử có hình xăm trước tiên ngẩn người ra, hắn không nghĩ một người đang hôn mê bất tỉnh lại đột nhiên tĩnh lại, nhưng mà liền bắt lấy cổ tay của hắn, hắn khí thế hung ác đại bộc phát, cũng không quan tâm cổ tay của mình, giơ chân lên liền hướng chỗ hạ thân của Lăng Tân đá vào, chung quanh mấy người sửng sốt một chút, cũng đồng thời lao vào đánh Lăng Tân.
-... Thiện ác tất có báo, hôm nay nếu như ta là người bình thường, thì đã mất nửa cái mạng trên tay các ngươi, rất có thể sẽ biến thành tàn phế... cũng tốt, coi như đây chính là việc thiện ác đầu tiên do ta báo đi.
Lăng Tân thần sắc lạnh lùng, hắn cũng không phải là thiện nam tín nữ, từ nhỏ trong lòng hắn đã có một loại cảm giác không nói nên lời, coi thường nhân tính cùng nhân mạng, nhưng cũng theo năm tháng năm dần dần lớn mà giảm đi, hơn nữa hắn từ nhỏ đã mơ được giống như hiệp khách, càng làm cho hắn đối với thiện ác có nhận thức, giờ phút này hắn thấy đám người hung ác dị thường, trong lòng hắn sự hung ác cũng bạo phát, trên người nội lực vận hành toàn thân, tốc độ cùng lực lượng vượt xa mấy tên côn đồ này không biết bao nhiêu lần, khi một cước của hình xăm nam tử đá đến, hắn buông cổ tay đang cầm mã tấu kia ra, hai tay bắt lấy một cái chân, tiếp theo dùng sức vặn, chỉ nghe ba một tiếng vang giòn, chân của hình xăm nam tử đã bị vặn gãy từ trên, mà hắn lại càng không ngừng, dưới chân dùng sức một bước, thừa dịp hình xăm nam tử còn không có ngã mạnh mẽ xông lên phía trước nhấc cổ hắn lên, ngắn ngủn một hai giây hắn đem "tay cầm mã tấu" của hình xăm nam tử phế đi…