Chương 8

Một dì khoảng 50 tuổi bước vào, hơi mập, ăn mặc hoa lệ, khí chất ung dung. Trong tay xách một túi da cá sấu, dưới chân mang một đôi giày cao gót. Lớp trang điểm dày của người phụ nữ không thể che giấu nổi đôi mắt thâm quầng và đỏ ngầu, phản ánh rõ ràng sự mệt mỏi và kiệt sức.

“Bác sĩ Đặng ở đây sao? Tôi đã có hẹn trước.”

Chưa dứt lời, lại có một người bước vào. Cô gái với mái tóc tết thành nhiều bím tóc dài nhỏ kỳ quặc (có thể tưởng tượng giống kiểu dreadlock), ánh mắt sắc lạnh và đầy vẻ cảnh giác, như thể cảm xúc của cô sắp bùng nổ không thể kiểm soát.

Sau đó, một người đàn ông tóc thưa thớt bước vào, gương mặt nhợt nhạt, xương gò má nổi bật. Hắn đeo một chiếc kính râm dày cộp trên mũi, đôi mắt ẩn dưới lớp kính đen, tạo cảm giác không ổn khó nắm bắt.

Tin tức trên bản tin vẫn đang tiếp tục, âm thanh của hai người dẫn chương trình trầm thấp, tạo ra cảm giác áp lực và u ám đến mức không thoải mái.

Tang Linh Nguyệt thậm chí cảm thấy như thể họ không phải đang đọc bản tin, mà là đang khóc than.

“Một công dân tên Trương khi đi chạy bộ sáng sớm tại công viên XX phát hiện một thi thể nữ, đây được xác định là lần đầu tiên gây án. Trong bốn năm sau đó, mỗi năm đều có thể phát hiện một thi thể nữ từ 18 đến 26 tuổi. Trong những năm gần đây, tần suất tăng lên mỗi nửa năm, ba tháng, và thậm chí mỗi tháng lại có một nữ tử trong độ tuổi thanh thiếu niên tươi đẹp bị sát hại. Nhưng đến nay, hung án vẫn chưa được phá.”

Hai người cuối cùng bước vào Chẩn Liệu Sở đều là nam giới.

Một người trong trang phục tây trang màu xám nhạt, dáng người cao gầy, gương mặt bình thường, trên đường nếu có một cái biển quảng cáo rơi xuống cũng có thể đập chết 7,8 người có dung mạo giống vậy. Anh ta có vẻ lo lắng, và tỏa ra hơi thở của một người làm công tinh anh - con sen cao cấp của xã hội.

Ngoài ra, anh ta mang theo một hộp sắt có mã hoá ở bên mình.

Người còn lại khoảng hai mươi mấy tuổi, lưng có vẻ hơi gù xuống, khuôn mặt gần như bị che khuất dưới áo hoodie màu đen. Có lẽ cảm nhận được ánh mắt của Tang Linh Nguyệt, hắn hơi co rúm lại, đặt tay lên môi và bắt đầu cắn.

Mười ngón tay của hắn đều bị che kín bằng vảy máu, có lẽ là do chính hắn cắn.

“…… Theo những gì đã biết, hung thủ dùng rìu làm công cụ gây án, phương pháp gϊếŧ người trong tất cả mọi lần đều là một nhát chém đứt cổ nạn nhân, làm cho đầu bị phân chia.”

“Lần phạm tội gần nhất là vào sáng sớm hôm nay. Tít tít tít……”

Màn chiếu lại rơi vào tình trạng tạp âm, Tang Linh Nguyệt cảm nhận được một ánh mắt sền sệt đang lén lút nhìn mình. Đột nhiên quay đầu lại, nhìn về phía bên ngoài trạm y tế, lập tức cảm nhận được một cơn ớn lạnh từ chân lên tới đỉnh đầu.

Một bóng đen quái dị đứng ở cửa quầy thuốc thuỷ tinh, nửa trong suốt giống như một u hồn. Toàn thân phủ trong một chiếc áo choàng đen. Khuôn mặt mơ hồ, hõm mắt trước đây giờ chỉ còn hai lỗ sâu hoắm loé ánh sáng đỏ tươi lập loè lúc sáng lúc tối không ngừng thay đổi như những điểm sáng ma quái.

Điều kinh khủng nhất là nó cầm một cái rìu lớn nhuốm máu, cán rìu rất dài, kéo lê trên mặt đất.

【Nhắc nhở bốn, bạn đã thu thập được manh mối quan trọng và kích hoạt ác niệm hóa thân của hung thủ (biết quá nhiều, bất hạnh sẽ tới. Quy tắc này cũng áp dụng cho nhiệm vụ sau này). Đừng để hắn tới gần quá, nếu không bạn sẽ chết.】

Khung thoại biến mất.

Tang Linh Nguyệt giật mình nhận ra, vừa rồi ác niệm hóa thân đang ở ngoài quầy thuốc, giờ đã đứng ngay trong quầy.

Mắt thường dường như không thể theo kịp chuyển động của nó, mà quan trọng hơn là khoảng cách giữa Tang Linh Nguyệt và nó còn không tới 5 mét.(trong bản qt viết là 3 mét nhưng chương sau, khi đã thu hẹp khoảng cách lại nói là 4 mét, nên mình tự ý thay đổi thành 5 mét để phù hợp).

Tang Linh Nguyệt lùi bước một cách chậm rãi đến gần phòng khám của bác sĩ bên cạnh hành lang, cố gắng kéo dài khoảng cách với hoá thân ác niệm đối diện.

Trong lúc cô di chuyển, đối phương lại tiến gần thêm nửa thước.

Sáu giây trôi qua, cô không thể lùi thêm nữa. Đôi mắt cô dần dần chuyển từ hình dáng mơ hồ của ác niệm nhìn sang cái vạt áo đen hư ảo.

Trong khi đó, ác niệm lại tiếp tục tiến về phía cô.

Ethel cười đến không thể kiểm soát, “Ngươi có thực sự sợ hãi không?”

Ác niệm hóa thân vốn đã khiến trạm y tế trở nên âm u và đáng sợ, giờ lại còn thêm một nhân cách phụ thích gây rối.

Tang Linh Nguyệt giữ vẻ mặt bình tĩnh, đáp với giọng yếu ớt, “Ừ, tôi thực sự sợ hãi.”