Chương 6

Tang Linh Nguyệt không tiếng động bước qua ngạch cửa, ngay lập tức, quang não lập loè lại hiện ra một khung thoại:

【Bạn có muốn kích hoạt hệ thống chỉ dẫn “Tiểu nghịch ngợm” không? YES/NO.】

Ánh sáng màu đỏ sâu kín như đang dò xét, chiếu vào khuôn mặt Tang Linh Nguyệt, khiến cô trông như một ngọn đuốc sáng trong bóng tối. Nếu ai đó muốn làm hại cô lúc này thì mục tiêu đã rõ ràng một cách không thể nào rõ ràng hơn. Sự bất an trong lòng cô ngược lại giảm bớt vài phần, vẻ cảnh giác trên mặt cũng giãn ra một chút.

Quang não rõ ràng đã bị lực lượng thần bí chi phối nhưng lại không định gϊếŧ chết cô, vậy thì tạm thời phòng y tế đang an toàn. Tang Linh Nguyệt hiển nhiên quyết định chọn YES.

Khung thoại biến mất, dòng chữ khác xuất hiện:

【Nội dung dưới đây là chỉ dẫn cho Tân Thủ】

【Trong không khí sặc mùi khó ngửi, không thể thở nổi. Cảm giác như có một chất lỏng nhớp nháp không xác định che kín khí quản và phổi, hô hấp cũng dần trở nên khó khăn.】

【Phía trước dường như có thứ gì đó kinh tởm đang từ từ thở hổn hển. Cái hình dáng trong suốt, góc cạnh rõ ràng ấy nằm dài trên mặt đất, không có cái gọi là đầu hay tứ chi. Bụng nó phình lên, chứa đầy hàng trăm con như thể đang được ấp nở. Thậm chí, còn có những cái nhau thai hình lập phương kỳ dị tự co lại, một hình dáng dị dạng điên rồ, kinh tởm đang điên cuồng vặn vẹo.】

【Bạn thấy một quái vật tà ác không thể diễn tả nổi, bốn cái chân khẳng khiu toả ra ánh sáng bạc lạnh lẽo, khập khiễng chống đỡ một cơ thể mập ú. Màu xanh và trắng đan xen…】

“Lạch cạch”

Tang Linh Nguyệt tìm thấy nguồn điện tổng và bật đèn, ánh sáng dịu dàng chiếu sáng cơ sở y tế.

Giọng chỉ dẫn đột nhiên im bặt.

Trạm y tế hiện ra rõ ràng, chỉ có Tang Linh Nguyệt là người duy nhất trong không gian rộng lớn này, không có dấu vết của bất kỳ người nào khác.

“Có phải mùi khó chịu chỉ là mùi của nước sát trùng không?”

“Có phải vật có góc cạnh rõ ràng là quầy thuốc bằng thuỷ tinh không?”

“Có phải quái vật không thể mô tả là giường bệnh không?”

【……】

【Bạn đã không nghe xong chỉ dẫn, mất một cơ hội nhận nhắc nhở.】

Tang Linh Nguyệt tiến đến quầy thuốc, nhìn thấy một bộ áo blouse trắng được gấp gọn gàng. Bên cạnh còn có một bộ đồng phục hộ sĩ màu xanh lam và một chiếc váy trắng liền áo. Ba bộ quần áo được sắp xếp ngay ngắn, như các cung tần đang chờ đợi nhà vua lâm hạnh.

“Bạn tuỳ ý phán định tôi mất cơ hội như vậy có hợp quy tắc không?”

【…… Không hợp quy.】

【Làm sao bạn biết tôi đã vi phạm quy định?】

Tang Linh Nguyệt mặc áo blouse trắng, vuốt ve tấm bảng chữ thếp vàng trên ngực áo, trên đó viết “Bác sĩ thực tập.”

“Tôi lừa bạn đấy, dù sao đoán sai cũng không sao.”

Thực ra là do cái tên “Tiểu nghịch ngợm” khiến Tang Linh Nguyệt không khỏi suy nghĩ sâu xa về nguồn gốc của nó. Rõ ràng có thể sử dụng các con số, hệ thống lại lấy một cái tên đầy cá tính, hẳn là phải có lí do chứ?

“Vậy nhắc nhở là gì?”

【Nhắc nhở một, bạn có thể chọn một trong ba thân phận: bác sĩ, hộ sĩ, hoặc bệnh nhân để vào vai.】

Tang Linh Nguyệt từ một hàng chữ này có thể cảm nhận được tâm tình buồn bực của hệ thống, lịch sự nói: “Cảm ơn nhắc nhở.”

【Ít nhất ở bước này, bạn không cần tôi nhắc nhở.】. Bạn học này thậm chí còn chọn được lựa chọn tốt nhất. Vai trò mà nhân vật đảm nhận không phân biệt chọn đúng hay sai, chỉ là mỗi lựa chọn sẽ mang đến trải nghiệm khác nhau.

Hệ thống giống như một đứa trẻ đùa giỡn mà không đạt được ý định, thất bại nhiều lần khiến nó thẹn quá hoá giận.

Ánh mắt Tang Linh Nguyệt lướt qua cánh cửa phòng khám mở rộng, bao quát không gian bên trong: hai phòng khám, một phòng trị liệu nhỏ hẹp, hành lang dẫn đến nhà vệ sinh, phòng thuốc và khu vực bệnh nhân nặng. Cuối cùng, ánh mắt cô dừng lại trên một màn sáng mờ ảo trên cao.Cô cảm nhận được dòng thời gian của trạm y tế có vẻ đang ở trong trạng thái đình trệ đặc biệt, có lẽ để cung cấp cho cô một khoảng thời gian giảm xóc, không khỏi mở lời hỏi dò: “Khi nào nhiệm vụ chính thức bắt đầu?”【Nhắc nhở hai, năm bệnh nhân sẽ đến sau tám phút, tên tội phạm nằm trong số họ.】

Ngay sau đó, khung thoại biến mất.

Bác sĩ Đặng từ khoảng không đột ngột xuất hiện trong phòng khám số một, cùng với một hộ sĩ hiếm khi nói cười tên Lệ Lệ, đang kiểm kê số lượng dược phẩm trong quầy. Hộ sĩ Tiểu Quỳ xinh đẹp, với giọng nói ngọt ngào tiến tới, mỉm cười chào hỏi Tang Linh Nguyệt: “Chào buổi sáng, bác sĩ Tang. Cô có xem chương trình hài kịch lúc 8 giờ đêm qua không?”

Đây là một lời bắt chuyện được "tung" ra rất tự nhiên, nhưng tiếc rằng Tang Linh Nguyệt không "hứng" nổi.

“Không xem.”

“Vậy sao?”

Hộ sĩ Tiểu Quỳ nhún vai, quay người rời đi.

Tang Linh Nguyệt lùi lại một bên, nhìn ra ngoài đường. Sương mù vẫn như trước bao phủ thành phố, ở trạm y tế có ba người không đeo mặt nạ, nhưng lại tỏ ra như không thấy gì khác thường và xem cô như một thực tập bác sĩ. Điều này rõ ràng không hợp lí.