Tuy cô sống ở Quận ba từ khi còn nhỏ, nhưng chưa bao giờ gặp phải thời tiết nhiều sương mù như thế này, huống hồ trong sương mù còn thấp thoáng có bóng đen đang nhè nhè lưu động, dường như có thứ gì tà ác đang ẩn nấp trong đó.
Những chuyện này cứ như phim khủng bố đang xâm lấn thế giới hiện thực vậy.
Khoảng không bên trên trường học cũng đồng dạng bị sương mù bao phủ, không thể nhìn thấy bầu trời. Không biết tiếng sấm đã dừng lại từ bao giờ, chỉ còn ánh chớp màu vàng ngẫu nhiên lập lòe vài cái.
Sương mù cách mặt đất khoảng bao nhiêu mét nhỉ? Trong lúc Tang Linh Nguyệt đang thử tìm vật tham chiếu thì ánh mắt lại vô tình chạm vào góc đông bắc của tòa nhà thư viện, cô hơi dừng lại suy nghĩ.
Tòa nhà thư viện của Trường Đại học Quốc gia Dục Thành là tòa kiến trúc cũ nhất ở đây, được gọi là kẻ chứng kiến hai trăm năm lịch sử, tràn ngập cảm giác cổ kính. Dây leo bò kín trên tường đá, ngói đỏ lợp trên nóc nhà đã biến mất không thấy, ngay chỗ đó bây giờ lại sừng sững mọc lên một tòa nhà cao tầng mà chỉ có thể xuất hiện trong tương lai, bề ngoài của nó mang phong cách khoa học kỹ thuật cao, lơ lửng trên không, cao ngất đâm thẳng vào trong làn sương mù trắng.
Tang Linh Nguyệt di chuyển tầm mắt, bằng mắt thường cô cũng có thể nhìn thấy hầu như tất cả kiến trúc trong trường học đều xuất hiện không gian vặn vẹo, tỷ như tòa căng tin thấp bé, giờ đây nó đã bị kéo dài đến quá cả ngôi trường này, chiều dài ước chừng hơn 1000 mét. Nó quả thực như là một khối cao su dẻo cực kỳ mềm mại, hoặc là một cái phô mai que nào đó có thể kéo siêu siêu dài.
Mấy giây sau, cảm giác vặn vẹo khiến người khác buồn nôn biến mất. Những kiến trúc lúc trước nhìn thấy tuy không biến mất theo nhưng so với bộ dáng nguyên bản của nó thì có thể nói là khác nhau một trời một vực.
Tang Linh Nguyệt không thể gọi loại thay đổi này là “Biến hóa”, phải dùng “Đập đi xây lại” bốn chữ này để hình dung những thứ cô nhìn thấy mới có vẻ hợp lý.
Nếu cô không hoa mắt thì đây cũng không phải là việc mà một trò đùa dai có thể làm được…….. Tang Linh Nguyệt quay đầu nhìn về phía Lớp phó……. Rất tốt, những thứ cô nhìn thấy lúc nãy không phải là ảo giác. Thật ra tinh thần của cô có một ít vấn đề nhỏ, nhưng cô biết rằng mình không bị tâm thần. Vậy thì, chỉ còn một loại khả năng, chính là toàn bộ trường học đang bị một loại sức mạnh siêu nhiên nào đó bao phủ….. Thậm chí là toàn thế giới đều bị.
“Cái đó….”
Ánh mắt của Lớp phó và Tang Linh Nguyệt chạm nhau, trong mắt tràn đầy bất lực. Đầu óc cô hoàn toàn trở thành một mớ hỗn loạn, ngàn từ vạn chữ nghẹn ở trong miệng, nói không nên lời.
Cô vẫn chưa sụp đổ là bởi vì Tang Linh Nguyệt vẫn có thể duy trì dáng vẻ bình tĩnh.
"! @#? ? ? ? ? ? %%..."
Lớp phó nhìn thấy Tang Linh Nguyệt mấp máy môi đỏ, liên tiếp phun ra những lời nói không rõ ý nghĩa. Âm thanh xa xăm linh hoạt kỳ ảo, giống như tiếng hát của nàng tiên cá, khiến người nghe say mê. Giọng nói này dễ dàng trấn an tinh thần đang bên bờ sụp đổ của Lớp phó, hơn nữa còn giúp cô vượt qua nỗi sợ, lấy lại tinh thần và….. nhận thấy nét mặt của Tang Linh Nguyệt có vẻ hơi sai sai.
Đối mặt với loại tai nạn như tận thế giáng lâm, còn có người có thể nở một nụ cười trên môi à?
Vì sao ánh mắt của cậu ấy nhìn mình lại tràn đầy từ ái như vậy?
Giây tiếp theo, Tang Linh Nguyệt nhếch môi, lạnh lùng quát to: “Đi vào!”.
Lớp phó suýt khóc thành tiếng: “Cậu không sao chứ?”.
"¥%&&() "
“Ethel, nếu cô muốn trò chuyện thì chí ít cũng phải dùng ngôn ngữ thông dụng chứ”.
Thanh âm mê người mỹ diệu cùng với giọng thiếu nữ trong trẻo không ngừng hoán đổi qua lại.
“Cô không có quyền đuổi tín đồ của thần đi”.
“Điều kiện tiên quyết là cô đừng có phá rối cuộc sống bình yên của tôi”.
Cho dù có là một nữ sinh xinh đẹp thì thần thái, biểu cảm, hoán đổi đến quá mức nhanh chóng cũng sẽ đem lại hiệu ứng khủng bố, phối hợp với bầu không khí hiện nay, việc này khiến cho người vẫn liên tiếp phải chịu chấn động như lớp phó phải hoảng sợ lùi về phía sau.
‘Tang Linh Nguyệt’ ý thức được chính mình khiến người khác hoảng sợ, cô dịu dàng vươn tay trái về phía lớp phó, nói “Tôi không sao, cậu không phải sợ….”
Tay phải bắt được tay trái, không để tay trái tiến về phía trước thêm tấc nào nữa.
Đợi đến khi Tang Linh Nguyệt cuối cùng cũng áp chế được nhân cách thứ hai của chính mình, liền nhìn thấy Lớp phó đang vắt chân lên cổ chạy ra xa khoảng bảy, tám mét, đến tận khi bóng lưng của cô ấy biến mất sau ngã rẽ hành lang cũng chưa từng quay đầu nhìn lại phía sau một lần nào, cứ như có quái vật đuổi sát sau lưng cô vậy.
Tang Linh Nguyệt thở dài một cái.
Nhất định mình lại bị người ta coi như kẻ quái dị rồi.
"Tít tít tít -- "
Quang não trên cổ tay cô bỗng vang lên tiếng thông báo dồn dập.
Chương 2: Nhiệm vụ tân thủ
Tang Linh Nguyệt ấn mở quang não, bản đồ giả lập phóng to nhảy ra.
Một cái hơi mờ điểm sáng màu trắng đang lập lòe, tọa độ vị trí cách cổng chính của học viện không xa. Bên dưới tọa độ lơ lửng một hàng chữ nhỏ màu đỏ tươi mang đến cực mạnh cảm giác tồn tại: ID lâm thời: “Kẻ có nhiều khuôn mặt” vẫn còn hiệu lực, xin hãy dựa theo chỉ dẫn để nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ tân thủ, đạt được ID chính thức.
Tang Linh Nguyệt thử tiến hành thao tác đối với giao diện quang não xa lạ, rất nhanh, ngoài bản đồ ra cô đã chuyển đến được giao diện thứ hai.
【ID lâm thời: Kẻ có nhiều khuôn mặt · Tang Linh Nguyệt ( trong thân thể của ngươi hình như có nhiều hơn một cái linh hồn )
Tuổi: 18 tuổi
Thuộc tính cá nhân: Đạt được ID chính thức mới có thể mở khóa.
Thời gian tồn tại còn lại: 11 phút 36 giây ( sinh mệnh của ngươi đã bước vào thời gian đếm ngược, còn không chịu cố gắng thì ngươi liền xong đời!) 】
Theo tâm thần của Tang Linh Nguyệt hơi trở nên không ổn định, nhân cách thứ hai Ethel lại xông ra gây chuyện.
Tang Linh Nguyệt nhanh chóng chế trụ cô, một lần nữa giành được quyền khống chế thân thể. Dựa theo toạ độ trên bản đồ, cô xuống cầu thang đi về phía bên ngoài Học viện.
Bình thường thì, thân là nhân cách chính, Tang Linh Nguyệt có tuyệt đối quyền khống chế đối với thân thể. Điều kiện tiên quyết là cô phải giữ cho tâm trạng của mình không được trở nên quá mức phập phồng, vì những nhân cách phụ đó cũng không có du͙© vọиɠ mãnh liệt muốn cướ.p lấy quyền khống chế.
Nhưng không khéo, việc mà Ethel coi trọng nhất lại chính là truyền bá tín ngưỡng của thần Ánh Sáng, cho nên khi nhìn thấy tín đồ bị đuổi đi thì sao cô ấy lại có thể dễ dàng bỏ qua cho được.
Bắt đầu từ năm 15 tuổi, mỗi năm sau đó cơ thể cô lại tự động sinh ra một nhân cách mới.
Ethel xuất hiện sớm nhất, tự nhận là quang minh thánh nữ* đến từ thế giới khác. Cô sinh ra trong một gia đình nông dân bình thường trên đại lục Ede, từ khi còn quấn tã đã được kiểm tra ra thể chất thánh quang khá hiếm thấy, bị Quang Minh giáo hội nuôi dạy để trở thành nhân viên thần chức* dự bị.
(*光明: quang minh = ánh sáng, ánh sáng thánh nữ hay thánh nữ ánh sáng nghe cũng buồn cười nên mình để quang minh nhé)
(*神职人员: thần chức nhân viên = người phụ trách công việc tôn giáo )
Đối với Ethel thì tinh linh, người lùn, ma thú đều thật sự tồn tại, cô không thừa nhận bản thân là nhân cách thứ hai của Tang Linh Nguyệt, cô cho rằng mình bị dòng chảy thời không hỗn loạn đưa đến thế giới xa lạ này.