Chương 26. Thư viện sau cải tạo

Khung cảnh bên trong thư viện dung hợp có thể gây cho người ta một chấn động thị giác vô cùng mạnh mẽ, dù là Ethel từ nhỏ sinh sống ở giáo khu rộng lớn cũng không kìm được phát ra âm thanh tán thưởng —— hai nơi đều ấn tượng theo cách riêng của chúng.

Thư viện đại biểu chính là cực hạn của sức tưởng tượng. Đúng vậy, nơi này chính là lấy khoa học kỹ thuật làm chủ thể, dùng kiến trúc tưởng tượng của tương lai…… Tóm lại, đợi tới lúc Tang Linh Nguyệt thấy rõ dáng vẻ của nam tử vừa nói chuyện, đã là chuyện của ít nhất một phút sau đó.

Đó là một thanh niên bề ngoài khoảng 25 tuổi, trên mặt đeo một cặp kính đen. Toàn thân tràn ngập một cỗ khí chất của thâm niên học giả, mặc sơ mi trắng, khoác một áo choàng gile màu lam, chiều dài tới đầu gối. Tóc màu xám nâu ngắn, mũi cao thẳng, hốc mắt hãm sâu. Nếu không phải con lai, cũng chỉ có thể là người ngoài hành tinh.

Trước mắt xem ra, có vẻ là trường hợp sau có khả năng cao hơn.

“Xin chào, tôi là quản lý viên của tầng một thư viện. Bạn có thể gọi tôi là Nại Tư tiên sinh. Đương nhiên, nếu là muốn gọi trực tiếp tên riêng, tôi cũng sẽ không tức giận.”

Anh chàng này khi không nói chuyện, ngồi thẳng tắp, khí thế còn rất doạ người, một khi nói chuyện như thế nào lại khiến người ta cảm thấy một cảm giác hàm hậu vừa đủ…… Ảo giác đi?

“Bạn có thể tới ngồi bên này, muốn uống trà sao? Thưởng trà nghe nói là truyền thống tập tục của Hoa Quốc, hy vọng tôi không có nhớ sai.”

Tang Linh Nguyệt theo lời quản lý thư viện, ngồi xuống đối diện Nại Tư. Đối phương vẫy vẫy tay, trên bàn trống rỗng xuất hiện mấy chục ly trà sữa, đều là sản phẩm của những tiệm trà sữa nổi danh ở khu 3, hơn nữa toàn bộ là hàng best seller.

“Bạn có thể tùy ý chọn lựa.”

“Đây là trà?”

“Đúng rồi! Căn cứ tư liệu thống kê, trà sữa rất được nữ nhân trẻ tuổi hoan nghênh. Bạn không thích sao?”

“Thật ra cũng không phải không thích,” rốt cuộc một ly trà sữa hơn hai mươi đồng, thuộc về mặt hàng xa xỉ mà Tang Linh Nguyệt không thường uống.

“Chỉ là trà cùng trà sữa trong nhận thức của tôi, có khác biệt rất lớn. Nhất thời có điểm kinh ngạc mà thôi.” Cô chọn một ly trà sữa vị xoài, cắm ống hút.

“Chẳng lẽ là kiến thức thường thức của tôi sai rồi?”

Trong ánh mắt Nại Tư có vô số ký hiệu hiện lên, thân thể phảng phất đã lưu trữ lượng số liệu khổng lồ, dẫn tới tràn ra bên ngoài cơ thể.

Vài giây lúc sau, hắn nhẹ gõ cái trán thở dài: “Thật sự là do tôi hiểu sai rồi…… Hoa Quốc có ngôn ngữ quá mức phức tạp, thật nhiều nghĩa khác nhau. Xem ra tôi còn cần thâm nhập học tập thêm mới được.”

Cơ bản có thể xác định, Nại Tư không phải một người ngoài hành tinh khôn khéo.

Tang Linh Nguyệt đem quyền khống chế thân thể giao cho Ethel, để nàng tiến hành giao lưu, toàn bộ phân đoạn khó khăn ít nhất ít đi một nửa.

“Việc không quan trọng trước hết đặt ở một bên, tôi có mấy chuyện muốn hỏi, hy vọng có thể nhận được giải đáp của Nại Tư tiên sinh.” Linh hoạt kỳ ảo mỹ diệu thanh âm mang theo nhè nhẹ mê hoặc chi ý, Ethel nhìn quản lý thư viện, đôi mắt dò hỏi: “Tôi có thể hỏi anh là ai? Đến từ nơi nào? Vì sao tạo ra ‘trường học không tưởng’ sao?”

“Tôi rất vui lòng giúp bạn giải thích nghi hoặc, đáng tiếc những thứ này toàn bộ đều là hạng mục cấm. Bạn muốn tìm hiểu đáp án, thì hãy đợi đến khi bước lên tầng cao nhất của thư viện—— khi đó, cái gì bạn cũng sẽ biết.”

“Tôi không nhìn thấy cầu thang đi lên tầng tiếp theo.”

“Nó sẽ xuất hiện sau khi bạn gom đủ hai viên thủy tinh màu đỏ đậm.”

“Hoàn thành nhiệm vụ mới có thể đạt được thủy tinh đúng không?”

Nại Tư gật đầu, giơ ngón tay cái lên khen nàng thông minh.

Này con mẹ nó chính là một ngõ cụt mà! Học sinh vất vả học tập, hy vọng một tương lai xán lạn, ít nhất có thể biết được nỗ lực sẽ không bị hoàn toàn cô phụ. Còn những người làm công, thức khuya dậy sớm, chỉ mong có thể nhìn thấy kết quả từ công sức bỏ ra qua những đồng lương ít ỏi. Chẳng sợ kết quả cái chết đến đột ngột, ít nhất cũng biết rõ mình đang phấn đấu vì điều gì.

“Leo đỉnh” hai chữ khô cằn này, tốt xấu gì cũng cho một hi vọng rõ ràng chứ.

Đáng tiếc Nại Tư hạ quyết tâm không nói bất cứ thứ gì, chỉ giới thiệu cho Ethel các phương tiện của thư viện.

“Chỗ trống tùy tiện ngồi, thư tịch tùy ý đọc. Nếu muốn rời đi, cửa ở bên cạnh giá sách tra cứu khoa học xã hội……”

Tang Linh Nguyệt thông qua góc nhìn của Ethel, quay bên trái nhìn lại, nơi đó có một cửa lớn màu trắng.

“Thư viện lơ lửng trên không trung, mở cửa đi ra ngoài sẽ không ngã xuống chứ?”

Nại Tư nghe được sửng sốt. Thân là quản lý thư viện, hắn hình như đối với thư viện cũng không hiểu rõ lắm. Nhằm vào câu hỏi của Ethel, tra xem hồi lâu tác phẩm thư tịch dày cộp trong tay, mới bừng tỉnh đại ngộ trả lời: “Cửa này sẽ trực tiếp đi tới phòng ngủ học sinh!”

Vị trí phòng ngủ của học sinh cũng được đánh dấu ở trên bản đồ do chủ nhiệm lớp cung cấp, phương hướng đại khái là ở phía nam của khu dạy học.

Tang Linh Nguyệt không ở kí túc, Tang Thiên lưu lại một căn phòng nhỏ tuy không có chút giá trị kinh tế nào, nhưng tràn ngập hồi ức giữa hai cha con, nên cho dù là thời điểm khó khăn nhất, Tang Linh Nguyệt cũng không bán nó. Suất ở kí túc miễn phí của THPT Quốc gia Dục Thành có thể chuyển nhượng, cô sớm đã đổi thành tiền.

Bên ngoài có sương mù kì quái tràn ngập, muốn rời trường học về nhà là chuyện gần như không có khả năng.

Không có mũi tên chỉ dẫn, tùy tiện vọt vào trong sương mù, có chết cũng không kì lạ.

Dựa theo thuyết minh trên bản đồ: Mỗi học sinh đều sẽ có ký túc xá một người ở, điều kiện ăn ở còn cao hơn trước kia một bậc!

Nại Tư nhắc nhở nói: “Có điều cần chú ý nha, một khi lựa chọn rời khỏi thư viện dung hợp, lần sau muốn vào phải chờ tới lúc đạt được thủy tinh một lần nữa.

“Thủy tinh có rất nhiều chủng loại khác nhau sao?”

“Đây là hạng mục công việc bị cấm.”

“……”