Hai mắt Vu Nhâm Hạnh nhìn thẳng phía trước, vẫn đang tiếp tục nói: “Tôi thích những gì quen thuộc, không thích du lịch bên ngoài. Dù đã lớn như này, tôi cũng chưa từng rời khỏi khu 3. Để bác sĩ chê cười rồi nhỉ? Một người đàn ông 29 tuổi như tôi thật sự quá nhát gan.”
Tang Linh Nguyệt vẫn giữ thái độ lắng nghe, trả lời: “Sao lại chê cười chứ? Anh chẳng qua là thích ở trong vùng an toàn của mình, nơi bản thân cảm thấy thoải mái, yên tâm mà thôi. Chúng ta vẫn nên chuyển chủ đề về công việc hiện tại của anh đi.”
“Lão bản mới của tôi là một người độc tài, hoàn toàn không tiếp thu ý kiến, góp ý người khác nói.” Vu Nhâm Hạnh lộ vẻ buồn rầu.
“Lão bản mới giao cho tôi nhiều công việc, chỉ biết làm phiền cuộc sống bình yên của tôi.”
“Vậy sao anh đột nhiên lại muốn nhảy việc, đi ăn máng khác?”
“À? Có lẽ do tôi nói chưa rõ ràng. Bác sĩ, tôi không phải đi ăn máng khác nên mới có sếp mới… Bản thân tôi rất thích công việc quảng bá tủ sắt. Việc chuyển công việc liên tục, năm này qua năm khác, không phải là điều tôi sẽ làm.” Tang Linh Nguyệt nghĩ thầm: Anh rõ ràng chỉ sợ phiền phức, cảm thấy công việc này rất phù hợp để che giấu bí mật của mình.
“Thực ra là công ty tôi làm bị sếp mới mua lại”
“Vậy sếp mới này đã giao cho anh công việc gì thế?”
Vẻ mặt Vu Nhâm Hạnh trở nên rất khó coi, ánh mắt có ác ý loé lên. Đó là ác niệm nhằm vào Tang Linh Nguyệt. Nếu không phải Tang Linh Nguyệt vẫn luôn chú ý nhất cử nhất động của anh ta, có thể đã bỏ qua sự thay đổi này.
“Chi tiết công việc mới có tính bảo mật. Theo quy định của lão bản, tôi không thể tiết lộ. Xin lỗi, bác sĩ.”
“Không sao, chúng ta cứ tiếp tục tâm sự thôi. Tiên sinh, anh có bạn gái không?”
“Có, tôi gần đây đang theo đuổi một nữ sĩ tao nhã. Thú thật, tôi và cô ấy mới xác nhận mối quan hệ yêu đương—ngay hôm nay! Vừa mới vài giờ trước.”
Ha hả! Cái gọi là theo đuổi của anh ta thực ra chắc là theo đuổi mục tiêu đi.
Cái gì mà xác định mối quan hệ yêu đương, đơn phương thích người ta bị từ chối nên gϊếŧ luôn rồi!
“Xin hỏi, đây là mối tình đầu của anh sao?”
“Đương nhiên không phải. Dù sao tôi cũng là một người đàn ông 29 tuổi. Sinh hoạt thường ngày tuy có vẻ nhàm chán, nhưng tôi vẫn có một vài mối tình ngắn. Có lẽ do từ tận sâu nội tâm tôi tận hưởng việc sống một mình hơn, không muốn bị ràng buộc bởi mối quan hệ ổn định, nên mỗi lần yêu đương đều không kéo dài lâu…”
Da mặt của Vu Nhâm Hạnh bắt đầu nứt ra những đường nhỏ, hiện ra hoa văn màu đen. Thần sắc của anh ta vẫn như cũ, dường như không phát hiện bất cứ điều gì.
Tang Linh Nguyệt tự định nghĩa hiện tượng cuồng bạo của bệnh nhân trong quá trình khám, chữa bệnh là “dị biến”. Mỗi lần dị biến thường đi kèm hiệu ứng ánh sáng của trạm y tế sẽ trở nên tối tăm, tác dụng của đèn dây tóc còn không bằng đốt nến, mang đến một bầu không khí khủng bố. Đây hẳn cũng là dị biến.
So với những bệnh nhân trước, dị biến của Vu Nhâm Hạnh xem như còn nhẹ.
Dù sao thì anh ta cũng là bệnh nhân có triệu chứng bên ngoài nhẹ nhất.
Hơn nữa, anh ta không thể chủ động tấn công mình… Tang Linh Nguyệt bình tĩnh hỏi: “Nguyên nhân thất bại trong tình yêu, chủ yếu là do anh hay là nhóm đối tượng yêu đương của anh?”
Cô khẽ vuốt chiếc nhẫn bạc, âm thanh của cô đã khiến bệnh nhân đang dần rơi vào trạng thái tư duy tự kỷ chú ý trở lại—dĩ nhiên! Cô hoàn toàn không sợ hãi sự dị biến của Vu Nhâm Hạnh.
Quả nhiên, Vu Nhâm Hạnh lập tức tỉnh táo lại, không cần đến sự can thiệp của Ethel.
“Không thể nói rõ là lỗi của ai. Tóm lại, khi chúng tôi bắt đầu mối quan hệ… thường thì nó không kéo dài lâu… Chỉ được một thời gian ngắn, các bạn gái cũ của tôi sẽ yêu cầu tiến thêm một bước trong mối quan hệ, dẫn đến phải kết thúc. Bác sĩ, có thể đổi chủ đề khác không? Về bạn gái cũ, nếu bạn gái hiện tại của tôi nghe thấy, cô ấy sẽ tức giận.”
Tang Linh Nguyệt: “…”
Vu Nhâm Hạnh cúi đầu, duỗi tay vỗ nhẹ lên trên hộp sắt, cứ như là đang trấn an.
Khi ngẩng đầu lên, ác niệm hoá thân bất ngờ từ khoảng không xuất hiện sau lưng anh.
Một người, một quái vật cùng lúc nhìn về phía Tang Linh Nguyệt, làm cho không khí trở nên ngột ngạt, áp lực rất lớn.
Tang Linh Nguyệt mặt không đổi sắc, lịch sự mỉm cười nói: “Không cần phải đổi chủ đề đâu, tiên sinh, thời gian khám bệnh đã kết thúc. Anh hiện tại có thể đi ra ngoài lấy thuốc.”
Vu Nhâm Hạnh đứng dậy, hơi cúi chào và đưa tay: “Rất vui được trò chuyện với ngài. Bác sĩ.”
“Anh là người đầu tiên nói vậy đấy.”
Tang Linh Nguyệt lưng cứng lại: “Bắt tay thì không cần đâu! Tay tôi dính bẩn, không tiện.”
Vu Nhâm Hạnh trầm mặc nhìn cô.
Tang Linh Nguyệt thân thể càng căng chặt, sẵn sàng nhảy khỏi ghế bất cứ lúc nào.
Không khí dường như ngưng đọng lại đến không thở nổi, chạm vào là nổ ngay, giằng co ít nhất mười giây… có lẽ còn lâu hơn. Vu Nhâm Hạnh cuối cùng cử động trước, thu tay lại, môi mím chặt, cầm hộp sắt lên rời khỏi phòng.
Tang Linh Nguyệt chờ đợi chính là khoảnh khắc này, vừa rồi giằng co làm cả người cô như cứng đờ. Nhưng cô chỉ cần điều chỉnh chiếc nhẫn nhắm vào lưng Vu Nhâm Hạnh, chuyện nhỏ.
Một tiếng “pi”, chiếc nhẫn bắn ra một mũi kim nhỏ như sợi tóc, nhắm trúng mục tiêu.
Vu Nhâm Hạnh dưới chân lảo đảo, suýt ngã. Hắn gần như phải sử dụng toàn bộ sức lực để đứng vững, ôm chặt lấy hộp sắt trong lòng. Hắn nghiêng đầu ngoảnh lại, hai mắt lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, như thanh đao sắc bén chém qua Tang Linh Nguyệt, làm người khác cảm thấy lạnh lẽo như ở hầm băng.
Đây hẳn là sát khí! Tang Linh Nguyệt rùng mình.
Vu Nhâm Hạnh đưa tay ra phía sau sờ soạng, lấy kim châm ra, đưa đến trước mặt nhìn thử.
“Thuốc trên kim châm… Hừ, tiếc là vô dụng với tôi.”
Nói xong, anh ta nhanh chóng bước về phía cửa phòng.
“Kỹ thuật diễn quá kém,” Ethel lạnh lùng nhận xét. Với trình độ diễn kém như vậy, nàng còn không tin, huống chi còn định lừa Tang Linh Nguyệt? Nếu đạo cụ thật sự không có tác dụng, phản ứng đầu tiên của Vu Nhâm Hạnh nên là quay lại áp chế bọn họ. Người thường đối mặt với sự khıêυ khí©h sẽ theo bản năng lùi bước. Nhưng đối với một kẻ sát nhân máu lạnh, phản ứng đầu tiên lại là tiêu diệt mối nguy hiểm ngay lập tức.
Tang Linh Nguyệt cao 1m65, kẻ thủ ác 1m80. Vì cô tấn công trước nên lệnh cấm đối với hung thủ đã được gỡ bỏ… Dù sao, họ đều không có chút năng lực phản kháng nào khi đối diện với hắn.
Nếu thuốc an thần liều cao không có tác dụng, ngươi chạy làm cái gì!?