Chương 8

6h30p sáng.

Sài Lập Tân mở mắt nhìn trần nhà phòng trọ thật lâu không nhúc nhích.

Tối qua hắn uống say nhưng còn chưa say đến mức mất sạch ký ức. Hình ảnh và âm thanh vụn vặt, khuôn mặt của Hứa Tấn Giang không ngừng thoáng hiện quanh quẩn trong đầu Sài Lập Tân, nhớ lại mọi chuyện xảy ra,

sắc mặt Sài Lập Tân âm trầm, ánh mắt tối đến đáng sợ, hắn nghĩ thà hắn mất trí nhớ luôn cho rồi.

Hứa Tấn Giang người hắn luôn coi là anh em, bạn thân tốt đột nhiên như lên cơn, thổ lộ với hắn.

Y nói y thích hắn.

Không phải đùa.

M*, chó thật.

Lúc ấy trong đầu mơ hồ của Sài Lập Tân, dường như có một trăm bom nguyên tử nháy mắt cùng lúc nổ, hắn không nghĩ cái gì cả, nắm đấm liền vung ra.

Tên này không phải Hứa Tấn Giang hắn biết.

Làm sao hắn ta có thể mang xác Hứa Tấn Giang giấu mấy thứ suy nghĩ xấu xa đó? Bọn họ làm anh em nhiều năm như vậy, m*, chỉ vỏn vẹn hai ba câu, tất cả liền hủy hoại hết.

Khi đó Sài Lập Tân chỉ còn lại một ý nghĩ, hắn chỉ muốn đánh y tỉnh lại cho Hứa Tấn Giang mà hắn quen thuộc trở về.

Đè tên khốn kiếp đánh một trận, Sài Lập Tân hỏi y còn dám không?

Từ đầu tới cuối Hứa Tấn Giang không đánh trả, rõ ràng bị đánh cho mặt đầy máu y lại còn cười.

Y nói với Sài Lập Tân, dù có gϊếŧ y cũng vô dụng, y vẫn thích hắn.

Cái tên không biết xấu hổ này, còn lấy thứ cưng cứng của y cạ hắn.

Hứa Tấn Giang dùng cách đơn giản lại thẳng thắn rõ ràng nhất, nói cho Sài Lập Tân, y có du͙© vọиɠ với hắn.

Trận đấu sức này, cuối cùng Sài Lập Tân chạy trối chết.

“…khác với thời tiết phía Nam oi bức kéo dài, ngày hôm qua cũng chính là ngày 11 tháng 8, khu vực Hoa Bắc đột nhiên gặp cơn dông mạnh, cảm giác oi bức…”

Tiếng dự báo thời tiết nghìn lần như một, ở bên tai ầm ĩ không ngừng, sờ soạng hai cái, Sài Lập Tân cầm thứ trong tay

lên ném ra ngoài.

Radio màu đen đập vào tường rầm một tiếng, vỡ tan tành.

Chiếc radio mang chức năng đồng hồ này là năm đó Hứa Tấn Giang chọn, xài bền

rất chắc, Sài Lập Tân đã dùng lâu lắm rồi.

Tựa như Hứa Tấn Giang, thời gian qua nhanh bọn họ đều thành người lớn, quay đầu lại Sài Lập Tân mới đột nhiên phát hiện, bất giác, y đã ở bên cạnh hắn lâu đến vậy.

M*.

Nằm trên giường, Sài Lập Tân lấy tay che đôi mắt.

Sao hắn

lại cho là cả hai có thể mãi là anh em như thế này cả đời được nhỉ?

– Khốn kiếp.

Môi mỏng Sài Lập Tân khép mở, giọng khàn khàn.

……

Nằm ở trên giường mãi đến trưa, chán chường nửa ngày tinh thần Sài Lập Tân vẫn uể oải, hắn thật sự bị Hứa Tấn Giang làm cho bối rối.

Chỉ cần vừa nghĩ đến khuôn mặt y, Sài Lập Tân liền nghiến răng nghiến lợi, hận không thể đánh thằng khốn này một trận nữa. Nhưng giờ, mọi thứ lại về khởi đầu, chuyện còn chưa tới mức không thể vãn hồi, lẽ nào hắn phải xông tới trước mặt Hứa Tấn Giang chủ động nói rõ ràng?

Đ*, thấy thế nào cách này cũng tiêu rồi.

Sài Lập Tân không thể lừa dối mình chẳng có chuyện gì xảy ra cả, đành phải thả lỏng đầu óc, không muốn nghĩ nhiều, càng không có nổi hứng thú đi làm chuyện gì.

Thứ Tư ngày 12 tháng 8, vòng lặp không ngừng lặp lại, trong chớp mắt, Sài Lập Tân có cảm giác chán ngán vô cùng.

Cuộc đời hắn như biến thành chỉ lặp lại một ngày. Dù mỗi ngày Sài Lập Tân đều thử làm những chuyện khác nhau, nhưng mấy giờ mấy phút, sẽ xảy ra cái gì, gặp ai, nói gì hắn có thể đọc làu làu. Sài Lập Tân nghĩ tại sao hắn vẫn còn kẹt ở trong này?

Tất cả mấy thứ quái đản này rốt cuộc khi nào mới kết thúc?

Hắn cảm thấy phiền muộn và lo âu.

Giống con thú hoang bị nhốt trong l*иg.

Mảnh vỡ radio vương vãi, Sài Lập Tân không quan tâm. Hắn vừa hút thuốc vừa lấy di động liếc nhìn – 11h30p trưa.

Năm phút sau, chú Vương sẽ gọi điện đến hỏi giục hắn khi nào đến. Mà hắn sẽ đến bến tàu thành Đông, phụ trách đưa hàng tới kho Hứa gia ở đường Hoa Sen.

Năm phút sau…

Di động quả nhiên đúng giờ rung ong ong.

– Alo? – Sài Lập Tân vẫn nhận điện thoại. – Vâng, đến ngay đây.

Giờ hắn bức thiết cần kí©h thí©ɧ nào đó, trước khi hoàn toàn tuyệt vọng hay nổi điên lên, Sài Lập Tân phải tìm cho mình vài chuyện để làm.

11 giờ 50 phút trưa.

Sài Lập Tân xuất hiện ở ngoài bốt điện thoại công cộng hai trạm dừng trước chung cư hắn ở.

Hắn cầm điện thoại bỏ hai xu vào khe, sau đó ấn xuống dãy số thuộc lòng từ lâu yên lặng đợi vài giây, điện thoại liền chuyển được.

“Là tôi.”

Hắn đè giọng rất thấp.

Từ trong ống nghe loáng thoáng có tiếng người, cũng không rõ ràng lắm.

Sài Lập Tân nghe một lát rồi nhíu mày, may mà người bên kia đầu dây lúc này không

nhìn

thấy vẻ mặt của hắn.

“Tôi biết, cố gắng ít liên lạc, câu này đã nói với tôi rất nhiều rồi. Giờ bên tôi xảy ra chút chuyện, tôi nghĩ… được, rồi, tôi hiểu.”

Thời tiết oi ả làm bốt điện thoại chật chội nhỏ hẹp như cái lò nướng, Sài Lập Tân mồ hôi ướt đẫm, trán và tóc tơ thái dương đều ướt nhẹp, hắn gác điện thoại hít sâu một hơi sau đó đấm thật mạnh vào kính bốt điện thoại.

……

12 giờ 30 phút.

Bến tàu Hứa gia bên bờ sông Thành Đông.

Mặt sông rộng lớn, dòng nước mênh mông, làn sóng lăn tăn, tàu hàng to nhỏ tới lui như cá bơi không ngừng qua lại. Nước sông thăm thẳm như Thương Long nằm ngang, phân tách khu thành trên phồn hoa giàu có và thành dưới

tụ tập dân cư hỗn tạp của Tiềm Long thành thành hai.

Lúc này trên bến tàu, các công nhân mặc đồng phục xanh lam đang bận rộn dỡ hàng chất hàng, xa xa truyền đến tiếng động cơ xe gắn máy nổ vang làm Vương Phú Quý giám sát trong phòng nghỉ đứng ngồi không yên nửa ngày vội đứng dậy ra ngoài nghênh đón.

– Lập Tân à, cái thằng này rốt cuộc tới rồi. Làm chú đợi lâu quá chừng!

Vương Phú Quý đã quá trung niên, trời sinh khuôn mặt tròn, bởi vì mập ra nên trông ông như con lật đật, đi một bước lảo đảo ba lần thú vị cực kỳ. Nếu không phải béo quá, có thể loáng thoáng nhìn ra mặt mũi ông có quan hệ máu mủ với Vương Nhuệ. Hai người là cha con.

– Trên đường có chút chuyện. – Sài Lập Tân gật đầu với ông nói.

Vương Phú Quý cười

ha ha

vẫy tay.

– Không sao không sao, là lão già này nóng vội quá rồi.

Đừng nhìn ông cười ha hả như vậy, Vương Phú Quý từ khi còn trẻ đã theo ba Hứa Tấn Giang đánh tranh giành thiên hạ, đối với Hứa gia có thể nói là trung thành và tận tâm. Nay ở bên ngoài, ai cũng phải cho ông một chút mặt mũi, tôn xưng ông một tiếng “chú Vương”.

Từ sau khi Lâm gia “rễ sâu cây lớn” hoàn toàn sụp đổ, anh em Quý thị một tay che trời, gia tộc khác một là bị chèn ép hai là bị tiêu diệt, đôi anh em song sinh lòng dạ độc ác này nắm giữ hơn nửa địa bàn Tiềm Long thành dài đến hai mươi năm. Sau này không biết bởi vì sao, bọn họ đột nhiên ở ẩn không rõ tung tích, để lại ngai vua bỏ trống làm vô số người thèm nhỏ dãi

vì nó.

Sau cuộc hỗn chiến, gia tộc Hứa Tấn Giang vượt mọi chông gai cuối cùng ổn định loạn cục, cùng mấy gia tộc lớn như Cao gia, Tưởng gia ký kết hiệp nghị đình chiến toàn diện.

Lúc này Tiềm Long thành mới có được phồn vinh an bình chừng hai mươi năm gần đây.

Hơi lạc đề.

Sài Lập Tân đỗ mô tô một bên hỏi:

– Chú Vương, hàng chất khi nào mới xong?

Vương Phú Quý cầm bộ đàm hỏi tiến độ lần nữa, sau đó cười tủm tỉm quay đầu nói với Sài Lập Tân:

– Sắp xong rồi. Đợi khoảng một tiếng là chúng ta có thể lập tức lên đường.

Sài Lập Tân nhìn ông một cái. – Vậy được.

Đối với Sài Lập Tân mà nói, đoạn đối thoại này giữa hai người đã lặp lại rất nhiều lần, không hề có cảm giác mới mẻ gì đáng nói.

Hàng hóa chất đầy xong, Sài Lập Tân và Vương Phú Quý lần lượt lên xe. Bọn họ phụ trách thật ra rất đơn giản, nhìn người kiểm kê hàng chất lên xe rồi vận chuyển đến chỗ cần đến là xong việc. Vương Phú Quý còn phải phụ trách báo cáo lên trên, Sài Lập Tân thì ngay cả cái này cũng không cần.

Xe vận tải nổ máy nhanh chóng ra bến tàu lên đường chạy tới thành Nam.

Trong hơn nửa giờ, Sài Lập Tân trầm mặc không nói mà Vương Phú Quý bên cạnh hắn trên đường rất hay nói, hoàn toàn không biết chuyện gì sắp xảy ra.

– Lập Tân à, sắp đến đường Hoa Sen rồi, đợi vận chuyển hàng đến kho, cơm chiều chú đây mời khách, gọi cả thằng nhóc nhà chú tới luôn, mấy người chúng ta thoải mái uống hai chén! Yên tâm, sẽ không làm lỡ chuyện mấy đứa.

Sài Lập Tân gật đầu đang muốn trả lời, phía trước đường cái bằng phẳng bỗng xuất hiện rất nhiều chướng ngại vật.

Xe cảnh sát sọc đen trắng dàn hàng ngang, tiếng còi cảnh sát, Vương Phú Quý giây trước còn nói cười vui vẻ, thịt mỡ trên mặt run run thần sắc cũng thay đổi.

– Ban ngày mà cũng gặp ma, mấy tên cớm này chạy tới đây làm gì?

Nói rồi ông nheo mắt quan sát ngoài cửa sổ, cảnh sát mặc đồng phục lam xám đang áp giải nhóm người lần lượt ngồi vào xe cảnh sát. Cầm đầu to con cao gần hai mét, hai cánh tay đầy hình

xăm, bởi vì

đầu đinh

nhuộm tóc đỏ nên rất chói mắt.

– Quái, tên đầu húi cua này không phải người của Cao lão Tam sao, sao nó lại… –

Vương Phú Quý thì thào tự hỏi.

Ông kinh nghiệm sóng gió, lúc này đã ngửi ra chút mùi không bình thường.

Đường Hoa Sen phía Nam thành Tiềm Long, bởi vì là khu thành dưới lại cách xa khu dân cư phố hàng người đông đúc

nên chỉ có một ít kho hàng và nhà máy ở trong này, nếu không có tình huống gì đặc biệt thì không thể điều động nhiều cảnh lực như vậy.

Xe vận tải chạy đến trước chướng ngại vật, tài xế đành dừng xe lại, bên cạnh đã có cảnh sát đi đến kiểm tra.

Trong xe, Vương Phú Quý không vội không chậm lấy ra một đống giấy tờ thông quan và chứng nhận hàng hóa, chứng minh bọn họ thủ tục đầy đủ, ở mặt ngoài là tra không ra bất cứ vấn đề.

Khi lật tới giấy chứng nhận Sài Lập Tân, cảnh sát trẻ tuổi so ảnh chụp, mắt nhìn

Sài Lập Tân ngồi trong xe vận tải nói:

– Mời xuống xe, phối hợp chúng tôi điều tra.

Vương Phú Quý lúc này cuống lên.

– Cậu cảnh sát, có phải có vấn đề gì không?

– Mời xuống xe ngay cho. – Cậu cảnh sát trẻ tuổi không để ý.

– Chú Vương, không sao đâu.

Sài Lập Tân vỗ vai Vương Phú Quý, an ủi ông.

Ở trong ánh mắt cảnh giác của cảnh sát, Sài Lập Tân mở cửa xe vận tải ra nhảy xuống.