Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vô Hạn Trọng Sinh

Chương 47

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sau đó, Sài Lập Tân và Diệp Nhiên mỗi người đi một ngả.

Ra khỏi căn nhà lớn nằm ở vườn hoa Hứa gia, hắn chọn con đường ngược hoàn toàn với Diệp Nhiên.

Trước kia Sài Lập Tân thường ra vào Hứa gia, cách bố trí và bảo vệ

toàn bộ nhân viên trên dưới Hứa gia, trước giờ Hứa Tấn Giang không kiêng kỵ hắn. Dựa vào ký ức, Sài Lập Tân vòng qua một ít thiết bị theo dõi và thăm dò thông minh, sau khi đi và phạm vi nhà chính, hắn cố ý chạm phải thiết bị cảnh báo.

Quả nhiên, lập tức làm bảo vệ đề phòng cao độ. Cùng với chó sủa, tiếng người và ánh đèn chói mắt, Sài Lập Tân bắt đầu dưới sự che chắn của kiến trúc và cây cối, không hề quy luật đi xung quanh.

Tốc độ hắn không nhanh lắm nhưng có thể tránh thoát tuần tra và người lùng bắt hắn vào lúc quan trọng. Như vậy vài lần, bảo vệ Hứa gia cũng không phải kẻ ngốc, bọn họ phản ứng lại nhanh chóng chế lập ra kế hoạch, bắt đầu phân công từ các bọc tìm Sài Lập Tân từ các phía.

Pằng pằng, pằng pằng pằng…

Thỉnh thoảng có tiếng súng nổ lác đác xuyên qua màn đêm, chứng minh trò đuổi bắt này vẫn chưa kết thúc.

Sài Lập Tân lượn vòng hơn nửa ngày cuối cùng vẫn về lại chỗ hắn vừa đi.

Lúc này đã gần khuya.

Tầng mây che khuất ánh trăng, chỉ có một vài ánh sao rải rác như bảo thạch điểm xuyết trên bầu trời đen thẳm.

Đắm chìm trong màn đêm nguyên sơ này, cả khu vườn hoa như sinh vật bí ẩn mà nguy hiểm nào đó, lẳng lặng ẩn nấp, hình dáng cây cối chập chùng là sống lưng nó, thỉnh thoảng có làn gió lướt qua, lá xen lá phát ra tiếng xào xạc, xào xạc, xào xạc như là nó thở.

Cuối cùng, Sài Lập Tân dừng lại ở nơi nào đó bên vườn hoa.

Lướt qua rừng trúc rậm rạp rồi đi tới phía trước, dưới dốc thoải chính là một hồ nước rộng lớn.

Hồ nước do

người đào ra đã không biết bao nhiêu năm, diện tích không thua gì một cái ao nhỏ. Mà dưới đáy nước, có một cống ngầm để nối sông Thanh bên ngoài. Bởi vì thời gian đã lâu, sự tồn tại của cống ngầm hầu như đã không còn ai biết được.

Khi Sài Lập Tân còn bé thường chơi đùa khắp vườn hoa Hứa gia, sự tồn tại của cống nước là bí mật hắn và Hứa Tấn Giang tình cờ phát hiện.

Nhưng giờ, hiển nhiên Hứa Tấn Giang không quên con đường bí ẩn này, xung quanh hồ nước dày đặc thiết bị báo động tia hồng ngoại và thăm dò, muốn đi qua nơi này nhất định sẽ chạm phải những thứ công nghệ cao.

Sài Lập Tân thở hồng hộc, cả người như một cái bóng, lặng yên không một tiếng động nấp ở không gian chật hẹp trúc xen trúc. Chỉ có một đôi mắt phát sáng như dã thú săn mồi trong bóng đêm.

Chẳng qua hiện tại hắn mới là người bị đuổi bắt.

M*.

Sài Lập Tân thầm mắng một câu.

Mồ hôi trán chảy vào mắt hắn, mùi máu thoảng bay quanh thân, Sài Lập Tân biết mình bị thương, hắn vẫn xem nhẹ ảnh hưởng hôn mê lâu mang lại, thân thủ hắn không bằng trước xa, nhưng bây giờ, trước khi xác định Diệp Nhiên đã lái xe mang Hứa Tấn Giang rời khỏi, hắn không thể dừng lại.

Sài Lập Tân yên lặng tính toán thời gian trong lòng.

Lại một lát sau, di động hắn mang bên mình rung lên trong túi, lấy ra thì thấy Diệp Nhiên chỉ nhắn tới vài chữ ngắn gọn. Nhìn thấy tin này nháy mắt căng thẳng trên vai Sài Lập Tân dịu xuống, nhưng hắn còn chưa kịp thả lỏng thì phía sau loáng thoáng có tiếng chó sủa.

Không kịp nghĩ nhiều, Sài Lập Tân cố gắng xuyên qua rừng trúc, nghiêng ngả lảo đảo chạy tới bờ hồ.

Rừng trúc

cách hồ nước một sườn dốc, trên dốc thoải trừ thảm cỏ rộng ngay ngắn ra chỉ còn lại mấy bụi cây thấp bé không hề có thứ che chắn.

Càng khỏi nói trực thăng ở trên đầu Sài Lập Tân cách đó không xa, cánh quạt phát ra tiếng ồn đinh tai nhức óc, ánh đèn pha từ trên trực thăng quét thẳng xuống dưới càng làm Sài Lập Tân như cái bia sống.

Vì bắt mình hắn, Hứa gia điều động cả trực thăng.

Quỷ tha ma bắt!

Sài Lập Tân chửi ầm lên

trong lòng.

Mà người Hứa gia nhanh chóng ngắm hắn, hơn nữa không lưu tình chút nào nổ súng.

“Đừng để hắn chạy!”

“Hắn muốn nhảy vào hồ, mau bắn, bắn!”

Tiếng kêu như vậy liên tiếp không ngớt.

Một phát đạn bắn trúng chân trái Sài Lập Tân làm hắn lảo đảo té nhào, may mắn phía dưới là bãi cỏ dày mềm mại, Sài Lập Tân lăn vài vòng tại chỗ, lăn thẳng xuống cuối dốc, bóng đêm mờ tối, mặt nước trầm lặng đen như quạ gần ngay trước mắt.

Dùng một chân khác hơi quỳ chống dậy, trước khi một đợt công kích đến nữa, Sài Lập Tân dùng hết sức lực hít sâu một hơi thả người nhảy vào trong nước.

Ào —!

Mặt nước vốn yên tĩnh bắn lên bọt nước lớn.

Sau đám bọt màu trắng liên tiếp chảy cuồn cuộn, Sài Lập Tân biến mất không còn thấy tăm hơi.

Đèn pha trực thăng không ngừng tuần sát qua lại trên mặt nước, không có bất kỳ phát hiện nào.

Người Hứa gia tìm kiếm bên bờ hồ cũng mất đi mục tiêu.

Năm phút, mười phút trôi qua, một người sống, chỉ cần còn phải thở thì không thể ở mãi dưới nước không nổi lên được, Sài Lập Tân đã xác chìm dưới đáy nước, hoặc là đã trốn thoát rồi.

Chờ bọn họ phản ứng lại thì Sài Lập Tân đã xuống sâu dưới đáy nước, đẩy ra rong bèo mọc tươi tốt và nước bùn, bơi vào cống nước bị bùn vùi lấp hơn nửa.

Xuyên qua cống nước tối tăm thò tay không thấy năm ngón, trước khi oxy trong buồng phổi bị hao hết, Sài Lập Tân liều mạng vung tay bơi, hắn mất máu quá nhiều, có thể chống đỡ đến giờ đã là kỳ tích.

Lại ào một tiếng, Sài Lập Tân rốt cuộc ló đầu ra, từng hơi hít không khí không dễ có được.

Bốn phía không có bất cứ ánh sáng, thật sự quá tối, chỉ có tiếng vọng nước bị quấy, Sài Lập Tân sờ soạng lấy ra di động kiểu bút trong túi quần, ấn vào trên đầu, đầu máy không thấm nước liền bắn ra một cột sáng nhỏ dài.

Mình mẩy Sài Lập Tân ướt đẫm dập dềnh ở trên mặt nước, hắn

ngậm điện thoại ở miệng, theo ánh sáng quan sát một vòng xung quanh.

Nơi này là cái động ngầm, một nửa ngấm ở trong nước bằng với mực nước ngoài hồ. Nhà cũ Hứa gia đã xây rất lâu, có lẽ đời gia chủ nào đó xuất phát từ suy nghĩ nào đó, xây một cái con đường bí mật như vậy, sau đó không biết vì sao bỏ quên giờ lại tiện cho Sài Lập Tân.

Sau khi xác định phương hướng, hắn liền bơi tới phía phát ra tiếng nước.

Bên kia đầu hang động, cách mặt nước

khoảng 2m lại là một cái ống ngầm, ống hình tròn đang ào ào chảy ra nước, hợp thành cái thác nước nho nhỏ.

Sài Lập Tân ngâm mình ở trong nước, tay chân hắn lạnh lẽo, thân thể bắt đầu run run, những cái này đều là triệu chứng dẫn tới mất máu. Hắn tránh đi thác nước, lần mò trên vách tường hang động ngầm, thật vất vả tìm được mấy chỗ nham thạch làm điểm tựa, Sài Lập Tân dùng cả tay chân bắt đầu leo lên.

Lúc này hành động của Sài Lập Tâ đã không linh hoạt nữa. Hắn như con thằn lằn áp sát vách động ẩm ướt, vươn tay thử nhiều lần mới bắt được mép ống ngầm sau đó mạo hiểm nhảy vào.

Ống rất rộng, bên trong chỉ có một phần ba là nước, vừa lúc không quá cẳng chân Sài Lập Tân.

Vịn thành ống, Sài Lập Tân lội nước bắt đầu loạng choạng ở trong ánh sáng yếu ớt đi về phía trước.

Dưới ống nước tối tăm ngoằn ngoèo lại dài dằng dặc, mỗi bước đi của Sài Lập Tân đều rất khó khăn, tựa như những gì mấy ngày nay hắn gặp phải, mãi mãi không kết thúc.

Thời gian trôi qua trở nên bắt đầu mơ hồ. Không biết qua bao lâu, vào lúc Sài Lập Tân gần cho rằng nhìn không tới cuối thì hắn rốt cuộc nghe được tiếng nước sông.

Sài Lập Tân ra ống nước, đi hết đoạn ống sáng cuối cùng, sông Thanh chia cả Tiềm Long thành thành hai liền xuất hiện ở trước mặt hắn.

Ánh trăng ló đầu, ánh sao lấp lánh rực rỡ.

Nước sông trong vắt như vảy lập lòe tỏa sáng trên con rồng to lớn, soi đèn đóm nhà cao tầng cả đêm sáng rực xa xa. màn trời đen từ từ trải ra giống như bức vẽ ý thơ tráng lệ.

Sài Lập Tân nhìn cảnh này thở dài một hơi.

Hắn bước thêm hai bước, sau đó như mất sức chống đỡ, thân thể nghiêng, ngã xuống bãi bùn đá sỏi và cát sông hình bầu dục.

Bụng hắn trúng đạn, đùi cũng trúng một cái, bởi vì không xử lý, máu từ trong vết thương chảy ra nhiễm đỏ nửa người Sài Lập Tân. Lúc này hắn nhìn thứ gì cũng không rõ ràng lắm, trước mắt chỉ có một đống ánh sáng đang lấp lánh chớp tắt.

– Khụ… M*…

Sặc ra một búng máu, Sài Lập Tân mấp máy môi giọng thấp hầu như chẳng thể nghe thấy.

Hắn lao lực trở người, nằm ngửa. Sơ mi ướt sũng dính vào người hắn, lúc này trừ vết máu còn lăn một người cát ướt, nhưng lúc này

thật ra Sài Lập Tân đã không còn cảm giác gì.

Hắn sắp chết.

Bị nhốt trong một ngày, trong tháng ngày Sài Lập Tân tuyệt vọng suy sút nhất ấy, từng vô số lần định tự gϊếŧ mình, cảm giác từng bước bước đến cái chết, không ai có thể rõ ràng hơn hắn.

Thân thể rất nặng, ý thức hay là nói linh hồn lại trở nên ngày càng nhẹ.

Khi rốt cuộc không cảm giác được sức nặng của sinh mệnh thì tất cả liền kết thúc.

Khó khăn lắm vòng lặp một ngày rốt cuộc bị phá vỡ, Sài Lập Tân thậm chí còn không chờ được tới 6h30p sáng để xác định có rơi vào một vòng lặp khác không, hắn đã sắp chết rồi.

M* nó thật không cam lòng.

Đều là lỗi tên khốn Hứa Tấn Giang kia.

Sài Lập Tân lại ho sặc một tràng, hắn hận Hứa Tấn Giang hận đến nghiến răng. Nếu ở bên cạnh hắn,

thể nào Sài Lập Tân cũng phải xách y tới xé một miếng thịt y xuống.

Hứa Tấn Giang tên này, cứ như cái gai đâm ra từ trong sắt thép cứng rắn, nó cuốn chặt Sài Lập Tân, chỉ vừa nghĩ thôi, trong lòng Sài Lập Tân liền bị đâm đến hoảng sợ, nếu muốn lấy nó ra khỏi người thì dù là người bằng sắt, thế nào cũng phải mang cả da thịt, gỡ đến máu tươi đầm đìa mới được.

Sài Lập Tân không muốn nghĩ tới y, lại cứ nhớ tới y.

Ngay cả sắp khi chết rồi, tên khốn âm hồn bất tán này cũng có thể quấy nhiễu hắn không được yên.

Thiệt m* nó.

Dù có phẫn uất không cam tâm cỡ nào, trong cơn giận dữ, mất máu khiến Sài Lập Tân cả người lạnh lẽo, trước mắt ngày càng tối, thời gian từng phút từng giây trôi qua, ý thức hắn cũng chậm chạp, giống nhưbị một bàn tay vô hình lôi kéo, hoàn toàn chìm vào bóng tối.

……

Đùng!

Mưa to tầm tã, sấm vang cùng với ánh chớp chói mắt sáng cả bầu trời.

Trên con đường chen chúc, bánh xe cuốn lên nước đọng mặt đường chạy qua như bay, Sài Lập Tân giật mình, bị nước mưa trút đầy trời giội xuống cả người.

Hắn mở mắt ra, tinh thần vẫn hốt hoảng.

Tiếng xe phanh chói tai và tiếng còi hòa vào nhau.

Có người ló đầu ra cửa kính xe chỉ vào hắn chửi ầm lên:

– M* mày muốn chết à, đi đường không có mắt có mũi!

Trong giây lát, cảm giác xa lạ rốt cuộc bị đánh vỡ,

lúc này Sài Lập Tân mới phát hiện mình đang đứng giữa đường cái xe đến xe đi.

Chỉ là khoảng cách nhắm mắt rồi mở ngắn ngủi, Sài Lập Tân liền từ bãi bùn bờ sông không người đến nơi này.

Trước tiếng rống giận lần thứ hai của tài xế, Sài Lập Tân băng qua đường cái chuẩn bị đến dưới mái hiên tiệm ven đường tránh mưa. Sau đó, hắn liền phát hiện tư thế mình đi rất kỳ quái, động tác cứng đờ mà chậm chạp, mất thêm hai giây Sài Lập Tân mới ý thức được – đó là vì một chân hắn què rồi.

Sài Lập Tân dừng bước.

Hắn nhìn chằm chằm hai chân trần của mình và quần áo rách rưới trên người, khỏi nói quần áo trên người cũng không vừa vặn, cho dù bị mưa to xối ướt, cũng không át được cái mùi thối hoắc. Rồi nhìn tay mình, gầy da bọc xương không nói còn hiện đầy vết thương lấm tấm, móng tay lại càng không biết đã bao lâu chưa cắt sửa, tất cả đều là màu đen cáu bẩn.

Sài Lập Tân hơi không dám tin ngẩng đầu lên, mà trong tủ kính thủy tinh của cửa hàng trước mặt hắn, một kẻ vô gia cư gầy trơ cả xương, tóc râu bóng mỡ rối bện vào nhau cũng ngẩng đầu lên nhìn hắn…
« Chương TrướcChương Tiếp »