– M* mày…
Có lẽ bởi vì chấn động tới quá nhanh quá mạnh, Sài Lập Tân vừa nói ra đã tắc nghẹn.
Hai mắt hắn đỏ sậm, nhìn chằm chằm Hứa Tấn Giang như nhìn kẻ thù mấy kiếp.
Hắn nghĩ sao Hứa Tấn Giang lại dám? Sao y dám nói ra mấy câu
điên
khùng
vào lúc này!
– Đ* họ nhà mày!
Sài Lập Tân hơi đứng thẳng dậy xông tới Hứa Tấn Giang.
Bởi vì mạnh sức quá, cả cái giường lớn rắn chắc thậm chí phát ra một tiếng “ kẽo kẹt”.
Hắn dùng cẳng tay đè cổ Hứa Tấn Giang nghiến răng nghiến lợi từng chữ một nói:
– M* mày còn dám nói bậy bạ, tao – gϊếŧ – mày!
Sài Lập Tân lúc này như bị đập một gậy.
Hắn tín nhiệm một người như vậy, người hắn dù có thế nào cũng sẽ không hoài nghi, giờ lại nói cho hắn – tên khốn kiếp lúc trước đánh lén mình chính là y. Nghĩ đến ba tháng đen tối ấy, cái cảm giác này tựa như Sài Lập Tân yên tâm xoay người thì Hứa Tấn Giang lại đâm mạnh một dao vào tim từ sau lưng
hắn.
Sài Lập Tân không tin.
Phản ứng đầu tiên của hắn chính là
m* nó
Hứa Tấn Giang lại đang nói dối lừa hắn. Y nhất định đang nói đùa, chỉ là này truyện cười không hề buồn cười chút nào.
Hứa Tấn Giang lại cong khóe môi, biểu tình như khóc như cười.
– Tiểu Tân, là thật. Lần này mình không lừa cậu.
Sài Lập Tân trừng mắt thở dốc.
Hắn không nói chuyện, cánh tay đè ở cổ Hứa Tấn Giang lại càng mạnh hơn.
Mà Hứa Tấn Giang ngước cằm, y khó thở, sắc mặt ửng hồng, dưới lông mi ướt sũng đôi mắt đen vẫn nhìn chằm chằm Sài Lập Tân, như hắn là tất cả của y.
Hứa Tấn Giang hoàn toàn không phản kháng. Tuy mỗi một hít thở đều càng ngày khó khăn, nhưng khoảng khắc rốt cuộc quyết định thẳng thắn với Sài Lập Tân nói ra sự thật lại vô cùng thoải mái.
– Đêm hôm đó, là mình theo dõi sau hẻm khi cậu ra ‘Mê Dạ’, đánh bất ngờ từ sau lưng làm cậu ngất. Mình sợ cậu chống cự, còn chuẩn bị thuốc mê, bỏ trong… trong nhẫn của mình…
Tầm mắt Sài Lập Tân rơi xuống
ngón giữa tay trái Hứa Tấn Giang giơ lên.
Chiếc nhẫn màu bạc phản xạ ánh sáng, mặt nhẫn là con hùng ưng giương cánh muốn bay. Đó là gia huy Hứa gia Tiềm Long thành, chỉ có gia chủ và người thừa kế chỉ định mới có tư cách đeo.
– Trên mắt ưng có cơ quan, chỉ cần ấn vào liền có thể bắn ra kim tiêm từ mỏ ưng, là… mấy đời gia chủ trước vì đối phó bắt cóc hay ám sát… bảo thợ thiết kế đặc biệt, bên trong nếu bỏ thuốc độc, lúc quan trọng có thể sử dụng để gϊếŧ người hay… kết thúc bản thân, bí mật này chỉ có mỗi một gia chủ Hứa gia biết.
Sài Lập Tân ngây ngốc nghe.
Hắn nghĩ hóa ra lần đó tìm
bằng chứng khắp cả người Hứa Tấn Giang, cũng không tìm ra thì ra đã bị y mang chói lọi ở ngón tay.
Cuối cùng hóa ra là, từ đầu đến cuối
hắn mới là thằng ngốc.
Sự thật từng đặt ở trước mắt mình, hắn lại như dừng bút, thà tin tưởng Hứa Tấn Giang không thể nào là tên biếи ŧɦái đó.
M* nó hắn đúng là mắt mù!
Sự thật đã không cho Sài Lập Tân tiếp tục lừa mình dối người nữa.
Sắc mặt hắn xanh mét, răng nghiến ken két, cả người bắt đầu run. Mà Hứa Tấn Giang kẻ đầu sỏ này, mặt y nhẵn nhụi đẹp như sứ, trên mặt bình tĩnh, giọng nói thậm chí có chút lạnh lùng.
– Tiểu Tân, cậu đang làm nhiệm vụ cho ai mình đã… biết rồi. Đồng đội của cậu… một kẻ biệt hiệu “Sọ Đỏ” bán đứng cậu. Nhưng cậu yên tâm, mình đã gϊếŧ gã rồi. Người chết sẽ mãi mãi không mở miệng uy hϊếp được cậu nữa.
Mình giấu cậu ở tầng ngầm ‘Mê Dạ’ ba tháng, sau này… khụ… sau này
“Đầu Đinh” người của lão Tam Cao gia dẫn người phóng hỏa đốt club, suýt nữa hại cậu chết.
Bởi vì hút vào nhiều khói độc quá, cổ họng của cậu hỏng, lưng bị phỏng, đầu bởi vì thiếu oxi rơi vào hôn mê, bác sĩ nói cậu gần như không có khả năng tỉnh lại nữa. Từ đó về sau mỗi một ngày, mình đều sống trong hối hận, mình hận người bị thương không thể là mình! Xin lỗi, Tiểu Tân, xin lỗi…
Sài Lập Tân nghe, chỉ không tiếng động cười lạnh.
Có lẽ hắn biểu hiện quá bình tĩnh, Hứa Tấn Giang vẫn đang từng câu từng từ, thuật lại mấy ký ức Sài Lập Tân hận không thể đào ra từ trong óc cho hắn nghe, tính gọi
hắn
tỉnh lại.
– Tiểu Tân, cậu thật sự quên rồi sao? Mình xăm hình sau lưng cậu…
Sài Lập Tân chỉ cảm thấy tất cả m* nó hoang đường đến buồn cười.
Chuyện tới nay, Hứa Tấn Giang còn cho rằng hắn mất trí nhớ.
Nhưng Sài Lập Tân sao có thể quên được. Cái hình xăm vừa giống chữ lại giống đồ đằng, dọc thẳng theo cột sống hắn, từ cột sống ngực thứ nhất ở trái tim kéo dài đến xương cùng, nối thành hàng, cuối cùng ở dưới eo lấy một cái vòng xoay mảnh dài hình trăng rằm kết thúc.
Sài Lập Tân không nhận ra mấy cái đó là gì, chỉ là mỗi lần tên biếи ŧɦái đó làm hắn, đều sẽ từ trên xuống dưới, vừa hôn vừa liếʍ qua chuỗi nghệch ngoạc đó. Nhờ hành động đầy chấp niệm của y tặng, Sài Lập Tân luôn có ảo giác máu thịt lột ra, ngay cả xương cốt cũng bị khắc xuống ký hiệu.
Hắn từng cho mình đã chết ở trong trận lửa đó mới có thể xảy ra chuyện vòng lặp không giải thích được – không ngừng tỉnh lại trong ngày 12 tháng 8.
So sánh với giờ, Sài Lập Tân cảm giác hắn lúc ấy còn không bằng cứ chết đi. Ít nhất xong hết mọi chuyện, không cần đối mặt cái gọi là
sự thật làm người ta thấy ghê tởm này.
Hứa Tấn Giang nhìn sắc mặt
hắn khó coi cực kỳ, không biết vì sao, vẫn nói không dừng lại.
– Từ sau đó, mình giả tạo dấu vết cậu đã chết. Trần Trì tới cửa vài lần, mình đều không gặp hắn. Căn nhà lớn này… trừ mình và điều dưỡng Lý, không ai có thể tùy tiện ra vào, chú Vương và Vương Nhuệ họ không biết cậu còn sống, Tiểu Tân, cậu không cần… đi tìm bọn họ.
Bởi vì thiếu oxi, mỗi câu Hứa Tấn Giang đều nói rất khó khăn. Y từng ngụm nhỏ thở phì phò, thỉnh thoảng ho khan hai tiếng nhưng vẫn tha thiết dặn dò Sài Lập Tân.
– Bởi vì “Sọ Đỏ” nhận tội, bây giờ trên dưới Hứa gia không ít người đều biết cậu là vì danh sách mới trở về tiếp cận mình. Nếu phát hiện cậu còn sống, dù chú Vương thúc hay Vương Nhuệ nhớ tình cũ, không có nghĩa những người khác cũng nghĩ vậy, cậu sẽ gặp… nguy hiểm…
Từ thời Hứa Sưởng cha Hứa Tấn Giang, Hứa gia đã làm ăn đứng đắn từ lâu, nhưng trong đại gia tộc thứ bậc nghiêm ngặt, nếu bên trong có ai làm ra chuyện ăn cây táo rào cây sung vẫn sẽ làm người ta khinh thường, hậu quả vô cùng nghiêm trọng.
Trên lý trí biết là Hứa Tấn Giang suy nghĩ cho mình, nhưng giờ phút này Sài Lập Tân đã hoàn toàn không còn lại bao nhiêu lý trí.
Vẻ mặt hắn trào phúng, nhìn chằm chằm mắt Hứa Tấn Giang cười lạnh.
– Hứa Tấn Giang, m* mày cho là nói mấy cái này liền có thể làm tao cảm động, giả bộ đều vì tao suy nghĩ, mày có tư cách gì? Là Sài Lập Tân tao có mắt không tròng mới coi mày là anh em!
Anh em cục c*t.
Bởi vì Hứa Tấn Giang thích hắn, hắn thậm chí từng có một chút động tâm.
Thật sự là buồn cười.
Thái độ châm chọc lạnh lẽo của hắn làm trong mắt Hứa Tấn Giang đầy cay đắng.
– Tiểu Tân, cậu gϊếŧ mình đi. Tất cả… đều là mình đáng tội.
Nhìn y nhẹ như mây gió, bộ dáng ung dung trầm tĩnh, ở sâu trong nội tâm Sài Lập Tân, ngọn núi lửa đau khổ đè nén nháy mắt bị tung trào.
– Đ* m* mày Hứa Tấn Giang! M* mày cho mày là ai? Mày nghĩ tao không dám gϊếŧ mày thật à?! Đ*!
Đè Hứa Tấn Giang không chút nào phản kháng dưới thân, Sài Lập Tân khàn giọng rống giận.
Mà Hứa Tấn Giang chỉ cố gắng tháo ra chiếc nhẫn, đeo nó lên ngón áp út tay trái Sài Lập Tân.
– Tiểu Tân, danh sách mình đã đặt ở két sắt ngân hàng, mật mã là sinh nhật cậu. Lấy được danh sách rồi, lập tức đi, đi càng xa càng tốt… đừng quay đầu, cũng đừng trở về nữa.
Nói xong, thừa dịp Sài Lập Tân phân tâm Hứa Tấn Giang bất ngờ kéo hắn, nhắm ngay môi hắn nặng nề mà hôn.
Trái với giọng nói dịu dàng của y, động tác Hứa Tấn Giang hung ác, vừa xé khăn tắm bọc người Sài Lập Tân ra vừa hôn hắn như muốn nuốt ăn hắn vào bụng.
Trừng hai mắt, thịnh nộ điên tiết trong nháy mắt khiến chút lý trí còn sót lại của Sài Lập Tân cháy sạch không còn.
Gϊếŧ y!
Gϊếŧ y!
Gϊếŧ y!
Trong lòng có giọng nói như thế, ý nghĩ khát máu điên cuồng quanh quẩn trong đầu Sài Lập Tân, lòng gϊếŧ chóc kinh khủng đầy tràn cả l*иg ngực hắn.
Trước khi hắn phản ứng lại, hắn đã vung mạnh đấm Hứa Tấn Giang.
Mà Hứa Tấn Giang ôm chặt hắn không buông.
Bọn họ dây dưa ở trên giường lớn, giống hai con thú hoang đánh nhau.
Nếu trạng thái Sài Lập Tân vẫn bảo trì vào lúc tốt nhất, may ra hắn còn có thể bất phân thắng bại với Hứa Tấn Giang. Nhưng tỉnh lại từ trong gần chín tháng hôn mê, giờ hiển nhiên
hắn không phải đối thủ Hứa Tấn Giang.
Hắn bị đảo ngược, từ phía trên biến thành phía dưới bị Hứa Tấn Giang áp chế.
Hai người trần như nhộng, đều là đàn ông, đối với phía dưới Hứa Tấn Giang thay đổi Sài Lập Tân rất rõ ràng.
Cả khuôn mặt hắn đều vặn vẹo, sắc mặt thậm chí có chút dữ tợn, quát Hứa Tấn Giang:
– Đ* m* mày, cút!
Hứa Tấn Giang như trừng phạt cắn một phát cánh môi hắn. Đôi tay thon dài trắng nõn như nhà nghệ thuật của hắn lại mang theo sức mạnh kiên định không cho nghi ngờ, tách ra đầu gối Sài Lập Tân.
Y cúi đầu, ở bên tai Sài Lập Tân thấp giọng nỉ non:
– Nghe này, giờ cậu chỉ có hai con đường có thể chọn, một là chống cự đến cùng, hai là bị mình làm, nhẫn ở trong tay cậu, lần này bên trong không chỉ là thuốc mê, cậu nghe được không?
Y lại cười cười, hôn hôn đôi môi khẽ run của Sài Lập Tân.
– Sài Lập Tân, mình yêu cậu…
Giọng nói giống như quỷ dữ lải nhải.
Trong nháy mắt Hứa Tấn Giang động thân với hắn, sợi dây cót cuối cùng trong đầu Sài Lập Tân rốt cuộc đứt phựt.
– Tao gϊếŧ mày!
Đôi mắt hắn đỏ ngầu, giơ tay lên. Nhẫn trên ngón áp út vẽ ra đường bạc sáng lạnh lẽo rồi nháy mắt biến mất.
Tí tách…
Giọt máu thật nhỏ nhỏ giọt từ ấn đường Hứa Tấn Giang.
Tiếng vang ấy như bị phóng đại mấy ngàn mấy nghìn lần, không ngừng vang vọng bên tai Sài Lập Tân, vang vọng.
Hứa Tấn Giang thở ra một hơi thật dài.
Vầng trán y tất cả đều là sự nhẹ nhõm vui sướиɠ, từng chút hôn nhẹ từ trán, lông mày, mũi, hai má, môi rồi đến cằm Sài Lập Tân, như làm nũng cọ xát hắn, miệng lầu bà lầu bầu:
– Tiểu Tân, mình trả hết nợ lại cho cậu. Cậu phải sống thật tốt, chờ thêm năm năm, mười năm nữa, cậu hết giận rồi thì tha thứ cho mình, có được không?
Vẻ mặt Hứa Tấn Giang giống như đang nằm mê.
Y sờ sờ sau lưng Sài Lập Tân.
Dưới làn da bị bỏng lửa, là đường văn y xăm cho Sài Lập Tân.
– …
Áp mặt ướt sũng sát Sài Lập Tân, Hứa Tấn Giang thấp giọng nói gì đấy.
Dùng là ngôn ngữ Sài Lập Tân không thể nghe hiểu.
Sau câu ấy, Hứa Tấn Giang như mệt rã rời, chầm chậm, nhắm lại mắt.