Tầng cao nhất ở nhà hàng Lệ Tinh.
Lặp lại thứ Tư ngày 12 tháng 8 nhưng đây
Sài Lập Tânvẫn là lần đầu tiên tới nơi này cùng Hứa Tấn Giang. Nhà hàng Lệ Tinh lâu đời ở thành trên này, lịch sử đã nhiều năm cũng khá nổi tiếng, bữa sáng chủ yếu phục vụ điểm tâm Tây.
Hứa Tấn Giang bao trọn cả tầng.
Có thể quan sát cảnh sông qua cửa kính sát trần, phong cảnh rất đẹp.
Sau khi ngồi xuống chỗ sát cửa sổ, không bao lâu những món Hứa Tấn Giang gọi liền lên bàn.
– Tiểu Tân, cậu nếm thử món này…
Hứa Tấn Giang nói rồi đưa một phần mì đựng trong bát sứ tinh xảo cho Sài Lập Tân.
– Nước dùng mì cá là dùng xương heo, lươn, cá diếc sau đó dùng hành gừng phi sơ rồi hầm từ từ mà thành, rất ngon.
Giọng Hứa Tấn Giang như nước tuyết tan trên đỉnh núi cao, giữa hè lộ ra hơi mát lạnh. Y không nhanh không chậm, giới thiệu với Sài Lập Tân mì cá nổi tiếng
nơi này, mặt cười tủm tỉm hình như không hề để bụng chuyện
xảy ra vừa rồi trong xe chút nào.
Sài Lập Tân lại tức sôi ruột.
Theo tính tình ngày xưa của hắn, hắn đã nhấc chân đi từ lâu nhưng đối mặt Hứa Tấn Giang, thấy mặt y rõ ràng đã sưng lên, lúc này lại trông vui vẻ vô cùng,
không biết vì sao Sài Lập Tân không giận nổi.
Nhận cái bát, sợi mì mảnh nhỏ nổi trên nước dùng trắng sữa, một ít tiêu, lá tỏi hòa hương thủy sản, thơm nồng nức mũi, Sài Lập Tân không
nhịn được gắp mì lên đưa vào miệng, không mấy cái, một bát mì nhỏ cả nước lẫn mì liền bị hắn ăn vào bụng.
Nhìn tướng ăn gió cuốn mây tan ăn của hắn, Hứa Tấn Giang như trước kia vậy, híp mắt lại mặt cười dung túng.
– Ăn ngon không? –
Y vừa hỏi vừa đưa một phần bánh bao măng thịt khác cho Sài Lập Tân.
– Thử cái này nữa xem.
Sài Lập Tân sống cẩu thả, nhưng đồ ăn dù sao hắn vẫn có thể phân biệt ra được.
Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm, được chỗ tốt từ người ta đương nhiên phải cho mặt mũi. Sau khi cắn miếng bánh bao da mỏng nhân dày siêu thơm, sắc mặt hắn không tệ quá nữa.
Biểu tình thay đổi rất nhỏ của Sài Lập Tân đều nhìn ở trong mắt, Hứa Tấn Giang cười càng tươi.
Trấn an một con thú dữ, cần không chỉ là kiên nhẫn mà còn phải lấy lòng, tâm lý chiến là thượng sách.
– Tiểu Tân, nếu cậu thích điểm tâm nơi này, hôm khác chúng ta lại đến cậu nói được không?
Sài Lập Tân đang muốn gật đầu đột nhiên tỉnh táo lại.
– Không có “hôm khác”.
Hai ba miếng giải quyết xong bánh bao, hắn không nhìn một đống đồ ăn trên bàn, mà nhìn chằm chằm Hứa Tấn Giang đối diện nói:
– Hứa Tấn Giang, những gì tôi nói trước khi xuống xe, không phải nói đùa, thứ Tư này tôi đã lặp lại mấy chục lần. Giờ tôi rất tỉnh táo, nếu cậu thấy tôi điên rồi, tôi có thể nói cho cậu biết thêm những chuyện sẽ xảy ra trong hôm nay.
– Mình tin cậu.
Hứa Tấn Giang không nói lời dư thừa, ngắn gọn ba chữ làm Sài Lập Tân an tĩnh ngậm miệng.
– Hứa với mình. Qua hôm nay, mặc kệ 6h30p sáng mai cậu có bị kẹt trong một ngày hay không, dù mọi thứ có lặp lại từ đầu đi nữa, vào ngày đó cậu nhất định phải nói cho “mình” sự thật, chúng ta cùng nhau nghĩ cách.
Hứa Tấn Giang trịnh trọng.
– Tiểu Tân, cậu biết rõ, bất luận những việc cậu trải qua có ly kỳ đến mấy, mình sẽ luôn tin tưởng cậu.
Những chuyện vừa rồi Sài Lập Tân nói cho y, quả thực không thể tin được, ngay cả Hứa Tấn Giang cũng khó thể tiêu hóa lập tức, từng có dao động hoài nghi.
Nhưng đó là Sài Lập Tân.
Bọn họ cùng nhau lớn lên, Hứa Tấn Giang thầm mến hắn gần mười năm, trong lúc đó chia rẽ hắn quen mấy cô bạn gái. Mỗi một lần, khi Sài Lập Tân lại thích ai, nhìn thấy những người phụ nữ đó xuất hiện bên cạnh hắn y đều ghen tị đến phát điên.
Y luôn rất cẩn thận, không để Sài Lập Tân phát hiện tình cảm của mình đối với hắn, chỉ sợ sau này ngay cả anh em cũng không làm được.
Hôm nay Sài Lập Tân lại đột nhiên vặn hỏi, một lời nói toạc ra bí mật y khổ tâm che dấu
nhiều năm. Thậm chí khi y ôm lòng được ăn cả ngã về không, sau khi cưỡng hôn hắn, Sài Lập Tân tính tình nóng nảy này, chỉ cho y một đấm mà không đánh y chết.
Hứa Tấn Giang tìm không ra lý do hoài nghi lời hắn.
– Tiểu Tân, cậu có thể hứa với mình không?
Sài Lập Tân bình tĩnh nhìn y, một lúc sau, hắn rốt cuộc gật đầu.
– Tôi hứa với cậu.
Sài Lập Tân tính tình tệ, nhưng đã nhận lời người khác luôn là nhất ngôn cửu đỉnh.
Lúc này Hứa Tấn Giang mới yên tâm.
– Tiểu Tân, cậu ăn no rồi? – Y lại hỏi.
Cúi đầu “ừ” một tiếng, Sài Lập Tân nhớ tới lúc trước Hứa Tấn Giang nói, hắn quan sát xung quanh một vòng hỏi:
– Người cậu muốn gặp còn chưa đến?
Mỉm cười, Hứa Tấn Giang ba phải đáp hắn:
– Không vội.
Rồi y bưng lên bát mì của mình, quấn đũa bắt đầu ăn. Dáng y ăn không thể soi mói, động tác mây bay nước chảy như một bức họa sâu sắc tuyệt đẹp,
khác biệt rất lớn với bộ dáng thô lỗ vừa rồi khi Sài Lập Tân ăn mì.
Trong phòng rộng rãi, không khí yên tĩnh.
Sài Lập Tân nghiêng người tựa vào ghế, nheo lại mắt, bộ dáng như con mèo lớn lười biếng quan sát Hứa Tấn Giang
đối diện.
Với Sài Lập Tân mà nói, gần đây giữa cả hai ít khi có thời gian bình yên ở chung thế này.
Hắn không nói thật hết cho Hứa Tấn Giang.
Cộng lại mỗi ngày 12 tháng 8 trước kia, hắn tránh y ít nhất hai tháng.
Nói đến cũng quái, qua ngày đêm lặp lại nhiều như vậy, về chuyện Hứa Tấn Giang thích hắn, Sài Lập Tân tự cho là không dễ dàng chấp nhận thế được. Nhưng giờ đối mặt y, Sài Lập Tân đã không còn giận dữ gì lắm.
Có lẽ là vì bọn họ biết nhau từ nhỏ, đôi bên đều quá quen thuộc nhau. Ngay cả bộ dáng trần mông, lúc tắm rửa đi wc bọn họ đều nhìn nhau không dưới trăm lần, đối mặt Hứa Tấn Giang, Sài Lập Tân thật sự không thể xuống tay ác được.
Nhưng hắn để tay lên ngực tự hỏi, nếu chấp nhận một tên đàn ông cấu tạo thân thể giống y mình, không ngực không mông, phía dưới còn sinh hai lạng thịt tỏ tình, chỉ là nghĩ thôi, Sài Lập Tân đã m* nó thấy kinh khủng rồi.
Hắn thật sự không tiếp thu được.
Nhưng vừa rồi là chuyện gì xảy ra?
Sài Lập Tân cố gắng không nghĩ nữa, suy nghĩ trong đầu lại không theo ý người.
Dù bị biếи ŧɦái h*ếp ba tháng, hắn vẫn không thể lý giải sao lại có tên đàn ông sẽ thấy hứng thú với mông của một tên khác. Hôm nay chẳng qua bị Hứa Tấn Giang hôn một cái, hắn đã có phản ứng quái đản.
M*.
Hắn đột nhiên muốn hút điếu thuốc bình tĩnh chút.
……
Sài Lập Tân mặt đầy táo bón.
Lúc này
rốt cuộc Hứa Tấn Giang ăn xong bữa sáng của y.
Y nhấn chuông, bồi bàn bước đến dọn khay. Đợi người đi rồi, một vệ sĩ của Hứa Tấn Giang tới hạ giọng nói:
– Boss, bên đó đã đợi một giờ, ngài xem có nên…
– Tôi biết rồi.
Hứa Tấn Giang nhẹ gật đầu.
Sài Lập Tân bên cạnh lúc này mới tỉnh ngộ – hóa ra người Hứa Tấn Giang muốn gặp đã đến rồi.
– Tiểu Tân, cậu ngồi đây một lát trước hay là cùng đi với mình?
Hứa Tấn Giang chậm rãi lau tay sau đó ngẩng đầu nhìn Sài Lập Tân hỏi.
Sài Lập Tân ngẩn người.
– Được sao?
Hứa Tấn Giang muốn gặp, dù thế nào không phải là người tầm thường.
– Không sao.
Hứa Tấn Giang cười cười.
– Cậu quên rồi? Cậu đã hứa với mình, cả ngày hôm nay đều sẽ ở bên mình.
Vì chứng minh cho Hứa Tấn Giang xem, trong hai mươi bốn giờ, cũng chính là sáng 6h30p hôm sau, hắn rốt cuộc có thể biến mất từ dưới mắt y không,
cuối cùng Sài Lập Tân chấp nhận yêu cầu của Hứa Tấn Giang – hai người cùng bên nhau một ngày.
Tuy rằng đồng ý, Sài Lập Tân lại hoàn toàn không ôm kỳ vọng gì.
Hi vọng càng nhiều, thất vọng càng lớn. Hắn thử nhiều cách như vậy đều không thể thoát khỏi vòng lặp ngày 12 tháng 8, sao có thể bởi vì bên cạnh có thêm một người liền xảy ra thay đổi gì được?
– Đi thôi.
Sài Lập Tân đứng dậy.
Hứa Tấn Giang cũng đứng lên. Vệ sĩ áo đen phía sau y thì nhìn Sài Lập Tân một chút, hình như có hơi do dự.
Nhưng nếu Hứa Tấn Giang đã lên tiếng, đương nhiên không tới phiên gã nói ra vào.
……
Đẩy ra phòng đặt trước khác, bên trong trang trí cầu kỳ, một người khoanh tay mà đứng. Hắn quay lưng về phía cửa, đang nhìn cảnh sông bao la hùng vĩ ngoài cửa sổ xa xa.
Nghe tiếng mở cửa, hắn quay người lại, sau đó ngay trong nháy mắt, làm Sài Lập Tân bên cạnh Hứa Tấn Giang đồng tử hơi co lại, sắc mặt thay đổi.
– Là cậu?
Đối phương thấy Sài Lập Tân cũng ngẩn ra, đôi mắt dưới thấu kính chợt lóe chút kinh ngạc, nhanh đến làm người ta không bắt kịp.
Sài Lập Tân nheo mắt, ấn đường nhăn lại thành nếp, biểu tình hiểm ác.
Hắn nhìn chằm chằm người đàn ông tây trang giày da, bộ dáng nhã nhặn, khuôn mặt đó hắn không hề xa lạ chút nào, chính là Cục trưởng cục Cảnh sát Tiềm Long thành – Trần Trì.