Hắn cúi đầu xuống, tiến lại gần Nguyễn Miểu Miểu, nhìn chằm chằm vào đôi mắt vì sợ hãi mà bắt đầu ánh lên hơi nước, rồi nói: “Tôi đã cho cô căn phòng tốt nhất, cô chẳng lẽ không định cảm ơn tôi sao?”
Vì sợ hãi và căng thẳng, Nguyễn Miểu Miểu quên mất việc nói “cảm ơn”, cô cảm thấy hơi xấu hổ.
Cô nhỏ giọng nói: “Xin lỗi, cảm ơn ý tốt của anh.”
“Chỉ nói cảm ơn thôi à?”
“Vậy… vậy…” Còn muốn cô phải làm gì nữa?
Nguyễn Miểu Miểu vừa mới thả lỏng được một chút, ngay lập tức lại căng thẳng trở lại.
Fen cẩn thận quan sát phản ứng của cô, vào thời điểm cô không chú ý, hắn mỉm cười, bỏ ngoài tai những lời cảnh báo từ bóng tối, rồi tiếp tục nói: “Gọi tôi một tiếng ‘anh trai’, coi như là báo đáp đi.”
Việc gọi người khác là “anh trai” thật là xấu hổ, Nguyễn Miểu Miểu cảm thấy rất khó khăn để thốt ra.
“Cô có gọi không? Hửm?”
Fen vẫn tiếp tục buộc cô gọi một tiếng “anh trai”, Nguyễn Miểu Miểu biết rõ nếu cô chịu thua, gọi một tiếng “anh trai”, mọi chuyện sau này sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Nhưng cô không muốn làm vậy, đặc biệt là khi bị người khác ép buộc.
Fen thấy cô không chịu, liền trực tiếp bóp nát khung cửa, khiến Nguyễn Miểu Miểu hoảng sợ, nước mắt lưng tròng, cuối cùng nhụt chí mà đầu hàng.
“Anh… anh trai…”
Fen nhếch miệng cười đầy đắc ý, hài lòng khôi phục lại khung cửa như cũ, “Được rồi, vào đi, nghỉ ngơi cho tốt. Trên tủ đầu giường có sách hướng dẫn về khách sạn, đừng bỏ lỡ giờ ăn, nếu không sẽ có chuyện không hay xảy ra.”
Câu cuối cùng chỉ là một lời nhắc nhở đầy thiện ý.
Nhưng Nguyễn Miểu Miểu bị dọa đến tủi thân, chỉ cảm thấy hắn thật quá đáng..
Cô cũng không biết từ đâu có được dũng khí, liền trực tiếp đóng cửa lại.
Cô chạy nhanh đến giường rồi nhào lên, đây là hành động thường thấy của cô mỗi khi giận dỗi và tủi thân.
“1088, cậu lại lừa tôi rồi!”
“hắn chính là người xấu, ai lại ép người khác phải gọi ‘anh trai’ chứ?”
1088: [Khụ, quỷ quái giúp đỡ người chơi đều phải thu báo đáp, hắn chỉ chiếm một chút tiện nghi mà thôi, thế là tốt lắm rồi.]
Đâu như những người khác, nếu như nửa điểm thực lực cũng không có, muốn yêu cầu quỷ quái giúp đỡ, không những phải trả một cái giá thật đắt, thậm chí còn mất cả tay chân gì đó mới có thể miễn cưỡng được giúp đỡ một chút.
Mà ở ngoài cửa, Fen nhìn thấy cánh cửa bị đóng lại, không nhịn được cười: “Tính khí cũng không nhỏ nhỉ.”
Nhưng ánh mắt dịu dàng đó khi quay lại nhìn những người còn lại, lập tức biến thành tàn nhẫn và khinh miệt.
“Không muốn chết thì vào đi!”
Dứt lời, Tưởng Sơn Hải vội vàng bước vào.
Mặc dù anh ta đã bị kéo mất một cánh tay, nhưng trong trò chơi sinh tồn này, chỉ cần sống sót qua bảy ngày và hoàn thành thử thách, anh ta sẽ phục hồi lại cánh tay sau khi ra ngoài, vì vậy anh ta phải sống sót.
Hà Hoan Ảnh chỉ là do dự một chút, ban đầu cô ta cũng muốn lấy lòng Fen, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của hắn, cô ta đã hoàn toàn từ bỏ ý định này.
Không thể dùng thái độ của người bình thường để đối đãi với hắn.
Fen liếc nhìn người đàn ông đeo khẩu trang đen, khẽ cười nhạo một tiếng.
Người này thật không có can đảm, trước đây chỉ sợ là định mở miệng mời Nguyễn Miểu Miểu cùng anh ta ở cùng, nhưng tiếc là không có cơ hội đó.
Hình bóng Fen nhanh chóng biến mất ở hành lang.
Cái hành lang vốn đã u ám và đáng sợ, giờ phút này còn tắt hết đèn, trong bóng tối, những bóng đen gần như trở thành thực thể, di chuyển trong hành lang.