Chương 5: Những Tình Huống Đặc Biệt Khi Chia Phòng

Bọn họ chỉ đành nhẫn nhịn, nhưng khi Fen mở cửa phòng để người chơi đầu tiên bước vào, người chơi đó suýt nữa đã phải hét toáng lên.

Lúc này, chỉ nghe được từ trong phòng phát ra, là một mùi hôi thối xen lẫn mùi tanh làm người ta cảm thấy buồn nôn, khiến những người chơi đứng gần cửa phòng suýt nữa không thở được.

Không thể chịu đựng được, họ liên tục lùi lại vài bước, suýt nữa thì bị mùi hôi đẩy ngã.

“Mẹ nó! Nơi này làm sao mà ở được?”

Nguyễn Miểu Miểu đứng khá xa, không bị mùi hôi ảnh hưởng, nhưng vì người phía trước lùi lại quá mạnh, suýt nữa đã đυ.ng phải cô.

Cô đành phải lùi lại để tránh, không ngờ lại giẫm phải tà váy của mình, suýt nữa thì ngã nhào, nhưng lại được người đàn ông đeo khẩu trang đen đỡ lấy, giữ cô lại.

“Cẩn thận.”

Âm thanh truyền đến bên tai lạnh lùng mà đầy từ tính, có chút trầm và khàn, như thể không hay nói chuyện, mang theo giọng điệu lạnh lùng vốn có.

Nguyễn Miểu Miểu quay đầu lại, gần trong gang tấc, cô nhìn thấy đôi lông mày và đôi mắt sắc bén, đẹp đẽ của người đàn ông.

Lực đạo bàn tay của người đàn ông này thật mạnh, ngực cũng thật cứng.

Cảm giác đυ.ng vào hơi đau…

Nguyễn Miểu Miểu là người khá nhạy cảm, lúc này khẽ mím môi, trên má cô xuất hiện một lúm đồng tiền nhỏ, dễ thương và mềm mại đến mức khiến ánh mắt trong bóng tối càng thêm nóng bỏng.

Cũng khiến ngón tay của người đàn ông ôm cô bỗng run lên một chút.

“Cảm ơn.” Nguyễn Miểu Miểu có chút không thoải mái đứng thẳng người, “Xin lỗi, vì đã va vào anh.”

“Sau này cẩn thận một chút.” Người đàn ông nhanh chóng buông tay ra, tựa hồ có chút ghét bỏ.

Nguyễn Miểu Miểu đứng cách anh ta một chút, cô biết mình khá yếu đuối, ở đây, người khác không ưa mình cũng là điều rất bình thường.

Fen hình như cũng chú ý đến biểu cảm bọn họ, nhưng không nói gì, chỉ là khuôn mặt càng thêm âm trầm, nói với một người chơi khác: “Vào đi, tôi còn phải chia phòng cho những vị khách khác.”

“Cái gì? Nơi này xác định có thể cho người ở sao? Tôi không…”

Hai chữ “đi vào” còn chưa nói xong, đã chạm phải ánh mắt âm u của Fen.

Hắn ta liền hoảng sợ, vội vàng im lặng, không dám nói ra một lời bất mãn nào nữa.

Hắn ta suýt chút nữa đã quên mất, ở chỗ này, trước khi chưa hiểu rõ tường tận về trò chơi này, tốt nhất là không nên chọc giận bọn quái vật.

Người đàn ông chỉ đành cười gượng: “Không sao, không có việc gì, tôi dọn dẹp một chút cũng được.”

Nói xong, hắn ta liền bước vào.

Tiếp theo đó, mỗi khi mở cửa một căn phòng, không ngoài dự đoán đều là một mùi hôi thối gần như giống nhau phát ra từ bên trong.

Một số phòng thậm chí còn đáng sợ hơn, các bức tường chứa đầy vết máu, huyết nhục mơ hồ lẫn lộn dính trên đó.

Thật sự rất ghê rợn, không ai biết bên trong đã xảy ra chuyện gì mà lại để lại cảnh tượng khủng khϊếp như vậy.

Mọi người đều giận nhưng không dám nói gì.

Cho đến khi Fen mở một căn phòng với điều kiện tồi tệ đến mức không thể chấp nhận được và yêu cầu người đàn ông đeo khẩu trang đen bước vào, người đàn ông lạnh lùng yêu cầu: “Hoặc là dọn dẹp sạch sẽ, hoặc là đổi cho tôi một căn phòng tốt hơn.”

Năm người còn lại sợ hãi và sững sờ, trừng to đôi mắt nhìn anh ta.