Bên trong xe, mùi thơm của cà phê quyện với hương thơm hoa hồng khiến lòng người thư thái.
Sau đó, Khương Tiều nhìn thấy trong gương chiếu hậu, đột nhiên có hai người xuất hiện ở băng ghế sau.
Mẹ nó!
Khương Tiều rất muốn nắm cổ áo những người này để chất vấn: Các người có biết làm vậy doạ người lắm không? Lỡ tâm lý của tôi không ổn định rồi xảy ra tai nạn xe cộ thì làm sao?!!
Dù nội tâm rất hoảng loạn nhưng trên mặt cô vẫn bình thản như cũ, đôi tay cũng tuyệt đối vững vàng điều khiển chiếc xe đều đặn chạy về phía trước, như thể cô không hề ngạc nhiên trước sự xuất hiện của Vạn Sự Thông và người phụ nữ tóc xoăn.
Ngược lại, hai người họ rốt cuộc cũng nhìn thấy khuôn mặt thật của Khương Tiều, liền lộ vẻ kinh ngạc, "Là cô? Hừ, Khương tiểu thư, cô nên biết chúng tôi là ai, chúng tôi cần cô hợp tác một số chuyện."
Khương Tiều mặt không cảm xúc, nói: "Tôi nghĩ hai người đang làm trái quy định."
Người phụ nữ có mái tóc xoăn khẽ nở nụ cười duyên dáng, "Cô nói đúng. Yêu cầu hợp tác điều tra và đột nhập không gian cá nhân cần phải có văn kiện đặc biệt và con dấu chính thức. Có điều..."
Cô ta nâng bàn tay trái lên, Vạn Sự Thông lập tức từ trong túi áo lấy ra một tờ giấy và một con dấu, rồi ấn xuống.
Cô cười nói với Khương Tiều: "Cô xem, thủ tục hoàn tất."
Khương Tiều: Xong, gặp đối thủ!
Trần Vân so sánh danh sách với hồ sơ giám sát thì không thấy có gì bất thường, ngay sau đó, cô nghe thấy tiếng tích tích cảnh báo phát ra từ trong phòng ngủ của Khương Tiều.
"Khương Tiều, âm thanh gì vậy? Cô mau tắt nó đi." Trần Vân nói, chợt nhớ là Khương Tiều đã đi ra ngoài, cô liền bước vào phòng ngủ của Khương Tiều, nhìn thấy máy theo dõi giá trị ô nhiễm.
Khi có nguồn ô nhiễm ở Biệt thự 4, trên màn hình chỉ có một chấm đỏ, nhưng bây giờ, màn hình toàn là một màu đỏ, bao bọc cả tiểu khu số 1 Giang Loan.
Trần Vân không phải là người chơi, nhưng cô biết chính xác những vùng màu đỏ và chỉ số ô nhiễm này đại diện cho điều gì.
Sắc mặt Trần Vân trắng bệch, cô liên tục nhớ lại thông báo của chính phủ để nhắc nhở bản thân: Đừng hoảng, đừng sợ, càng sợ hãi càng nhanh chết.
Cô dường như nghe thấy tiếng hét từ bên ngoài, tiếng hét vang lên trong một thời gian ngắn, sau đó biến mất hoàn toàn.
- Người kia thế nào rồi? Bên ngoài đã xảy ra chuyện gì?
Trần Vân không khỏi liên tưởng theo tiếng hét, mặc dù cô biết mình nên giữ bình tĩnh, nhưng khi đối mặt với nỗi kinh hoàng không rõ, sợ hãi vẫn là bản năng của con người...
Lúc này, Trần Vân giật mình một cái, chợt tỉnh lại.
Không, không đúng, khả năng cách âm giữa các biệt thự rất tốt, cô không thể nghe thấy ai khác hét lên trừ khi người đó đang ở đây, nhưng khi Trần Vân nhìn qua cửa sổ thì không thấy ai cả.
Âm thanh kia, có lẽ là thủ đoạn của thứ đó, tất nhiên, cũng có thể là ảo giác trong đầu cô.
Sau khi Trần Vân bình tĩnh lại, phần lớn sợ hãi liền biến mất: Không thể trực tiếp gϊếŧ người, chỉ có thể dùng thủ đoạn này để làm tâm trí con người hoảng loạn, giống như ăn vạ vậy...
Trong giới giải trí, cô đã từng gặp không ít lần ăn vạ, không hề thua kém chuyện này.
Tiếp đó, cô nghe thấy tiếng chuông cửa.
Thời điểm này, ai sẽ đến chứ?
Trần Vân nhìn thấy bảo an đeo kính râm đứng ngoài cửa thông qua màn hình giám sát.
Có thể là do thấy lâu mà không nhận được phản hồi, hành động bấm chuông cửa của hắn càng trở nên thô bạo, như thể giây tiếp theo liền phá cửa đi vào - này trông thế nào cũng không giống một bảo an bình thường.
Trần Vân phân tích hành vi của hắn: Không thể lập tức phá cửa xông vào, mà trước tiên phải bấm chuông cửa, có nghĩa là những "người" này cũng cần tuân theo một quy tắc nhất định.
Nếu có quy tắc, vậy thì sẽ dễ dàng hơn.
Trần Vân sửa sang lại cảm xúc, rồi dùng vẻ mặt hơi nóng nảy ra mở cửa, "Chuyện gì vậy? Anh có biết hành vi của anh là đang làm phiền người khác không? Có tin là xíu nữa tôi sẽ gọi điện khiếu nại lên quản lí của các người không?"