Lúc này, một người đàn ông đang ngồi trước mặt Vạn Sự Thông.
Vạn Sự Thông đưa cho người đàn ông một mảnh giấy, sau khi đọc xong, anh ta liền vui vẻ rời đi.
Hắn thu tờ giấy trở về, như có ma thuật mà khiến tờ giấy trên tay tự bốc cháy.
Rõ ràng, cảnh này không còn là cảnh mới mẻ trong quán cà phê nữa, nhưng những người đến sau thì không khỏi ngỡ ngàng.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Bạch Nguyệt Quang Và Cái Bóng Của Hắn
2. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
3. Chính Chủ Trở Về, Thế Thân Muốn Nghỉ Hưu Sớm
4. Siêu Thị Của Tôi Thông Kim Cổ
=====================================
Có một số người bắt đầu ngo ngoe rục rịch, muốn bắt chuyện với Vạn Sự Thông.
Một số khác chỉ đơn giản là lợi dụng Vạn Sự Thông, hét lên trong quán cà phê, "Một đoàn đội đang tuyển người chơi, có đãi ngộ đặc biệt dành cho người chơi có kinh nghiệm vượt qua năm phó bản trở lên, ngoài ra, các thiên phú giả sẽ được nêu lên yêu cầu của mình."
Khoảnh khắc Khương Tiều bước vào, mọi con mắt đều đổ dồn về phía cô.
Không phải do cô ăn mặc kỳ quái, thật ra trong quán cà phê cũng có không ít người lén lút ăn mặc khác người, họ không muốn lộ mặt cũng là chuyện dễ hiểu.
Mà do mọi người thường có thói quen đánh giá người mới tới, mặc kệ là ai bước vào cũng sẽ nhận được đủ loại ánh mắt quét đến.
Khương Tiều đi tới chỗ Vạn Sự Thông ngồi xuống, liền ngửi được một mùi nước hoa nhè nhẹ.
Vạn Sự Thông hơi hơi mỉm cười, "Người đẹp, lúc vào quán thì nên order món, nếu không sẽ có quá nhiều người không liên quan, gây ảnh hưởng đến việc kinh doanh của cửa hàng."
Trong nháy mắt, Khương Tiều còn cho rằng đây là thủ đoạn marketing mới của quán.
Cô ngồi im bất động, Vạn Sự Thông cảm nhận được áp lực, liền chủ động giải thích: "Khụ khụ, tôi có nợ ông chủ cửa hàng một ân tình nên mới giúp ông ấy buôn bán."
Khương Tiều yên lặng gọi hai ly cà phê, rồi về trước mặt Vạn Sự Thông, "Tin tức của anh bán thế nào?"
"Cô có thể hỏi những gì cô muốn, nếu tôi có thể trả lời, tôi sẽ báo giá. Thanh toán xong tôi sẽ nói cô biết."
"Tin tức của anh đến từ đâu?"
“Giảm giá dành riêng cho người đẹp, một câu hỏi đổi lấy một đạo cụ trung cấp không dùng một lần.” Vạn Sự Thông không trả lời mà trực tiếp báo giá.
Khương Tiều rất muốn lật bàn, đạo cụ trung cấp, hiện tại báo cảnh sát còn kịp không?
Còn giảm giá dành riêng cho người đẹp thì lại càng vô nghĩa, mặt mũi cô không lộ ra ngoài thì thấy thế nào? Đây sợ là cũng không phải giảm giá đặc biệt gì…
Vạn Sự Thông đã bị hỏi câu này nhiều lần nên rất bình thản nói: "Xin lỗi, đây là bản lĩnh kiếm cơm, cũng là bí mật của tôi. Giá cả này thực sự rất ưu đãi. Nếu cô cảm thấy đắt, có thể đổi lại câu hỏi cô thực sự muốn biết."
Khương Tiều im lặng một lúc, sau đó đột nhiên đứng lên.
Vạn Sự Thông nghĩ Khương Tiều rời đi, cũng không quan tâm lắm, dù sao việc kinh doanh như vậy cũng không tệ.
Ai ngờ, Khương Tiều đứng dậy liền quay qua nói với những người trong quán cà phê: "Có ai muốn biết hắn lấy những tin tức này từ đâu không? Nếu muốn biết thì cùng đặt hàng với tôi để chia sẻ thông tin, tuyệt không có gian thương."
Vạn Sự Thông choáng váng.
Người trong quán trầm mặc một lát, sau đó bắt đầu trở nên ồn ào.
Bọn họ có tò mò chuyện tin tức được Vạn Sự Thông cung cấp từ đâu mà ra không?
Đáp án là có.
Nhưng hầu hết mọi người đều không có ý định trao đổi đạo cụ trung cấp không dùng một lần để lấy thông tin có thể không liên quan gì đến họ.
Tất nhiên, khi Vạn Sự Thông đưa ra mức giá này đủ đã cho thấy nếu hắn có thể nhận được đạo cụ trung cấp, thì việc tiết lộ "bí mật" cũng không ảnh hưởng gì nhiều.
Chỉ một tin tức mà có thể kiếm được nhiều đạo cụ trung cấp như vậy, việc kinh doanh này cũng quá tốt.
Suy nghĩ của mọi người đều bị dẫn dắt: Thông tin mà mọi người thực sự muốn hỏi đều tương đối riêng tư, vì vậy, bọn họ đều không mong đợi để thực hiện đơn đặt hàng với người khác, trừ khi là người cùng đội.