Đúng lúc này, sau lưng có một luồng gió thổi tới, trực giác Từ Hoành Hiên báo hiệu không ổn, trước tiên muốn tránh đi, nhưng đã quá muộn.
Từ Hoành Hiên đang ở lối xuống cầu thang, sau lưng bị một lực rất lớn đập đến khiến cậu không tự chủ được mà ngã xuống.
Trong chớp mắt, Từ Hoành Hiên nhìn cầu thang tối om cùng cái bẫy mà cậu giăng ra, trong lòng chỉ còn lại một ý nghĩ: Mình tiêu rồi!
Nhưng giây tiếp theo, có người đã kịp lao đến chụp lấy tay cậu, giọng nói cũng theo đó mà vang lên, "Từ Hoành Hiên, cố lên!"
Sau đó, Mắt kính nhanh chóng kéo Từ Hoành Hiên đứng dậy, để cậu ta không rơi vào bẫy của chính mình.
Cùng lúc đó, Khương Tiều và Cố Minh Châu đã giao thủ.
Hiệu quả các đòn đánh tầm xa của Khương Tiều gây ra gần như bằng không, nếu đánh ở cự li gần thì khó tránh khỏi thương tích do Cố Minh Châu gây ra, nhưng may là con dao găm của cô thực sự đủ mạnh, Khương Tiều luôn tìm góc độ xảo quyệt tấn công Cố Minh Châu, cơ bản hai người họ đều bị thương.
Từ Hoành Hiên cảm động đến rơi nước mắt, "Mắt kính, anh thật tốt bụng, nếu anh không đến kịp thì suýt chút nữa tôi phải nằm ở đây rồi."
Sau đó cậu lại có điểm áy náy mà nói: "Xin lỗi, tôi thậm chí còn không hoàn thành tốt chút việc nhỏ này."
Nhìn Từ Hoành Hiên trong sáng không biết gì, lương tâm của Mắt kính hơi đau, "Khụ...à, chuyện là Khương Tiều không có ý định để cho cậu đi gài bẫy, vì cậu mới là mồi nhử thật sự."
Bọn họ không phải là phát hiện Từ Hoành Hiên đang gặp nguy hiểm rồi mới đuổi tới, mà là đã đoán trước được khả năng cao là Cố Minh Châu sẽ chủ động xuất hiện để tấn công Từ Hoành Hiên.
Nước mắt Từ Hoành Hiên lập tức ngừng lại, "Cái gì?"
Cậu chỉ đơn giản là không biết gì và cuối cùng cũng nhận ra ý nghĩa của việc bị xã hội lừa gạt.
Trong biệt thự nguy hiểm khắp nơi, Cố Minh Châu không biết đang núp ở chỗ nào. Cho nên, việc chia nhau ra tìm là cách làm rất không sáng suốt.
Một người thông minh như Khương Tiều, không nên chủ động để Từ Hoành Hiên một mình ra ngoài mới đúng, nhưng cô lại cố tình làm vậy, cho nên từ khi vừa mới bắt đầu, Mắt kính liền cảm thấy không đúng.
Rất nhanh, hắn liền đuổi kịp mạch suy nghĩ của Khương Tiều: Cố Minh Châu hiện tại đang bị thương nên phải trốn đi, nhưng cô ta sẽ tùy ý để cho bọn họ tự do hành động trong biệt thự sao?
Nếu hắn là Cố Minh Châu, khẳng định sẽ mượn bóng tối bảo hộ cùng sự hiểu biết đối với căn biệt thự để ẩn núp bên cạnh họ, sau đó chờ đợi thời cơ, tiêu diệt từng người một.
Cho dù bọn họ cố ý giăng bẫy, tám chín phần cũng sẽ bị Cố Minh Châu phát hiện trước, không có tác dụng gì.
Nên phải cần một mồi nhử thực sự, để Cố Minh Châu cảm thấy kế hoạch của mình đã thành công thì cô ta mới xuất hiện: Từ Hoành Hiên có giá trị tinh thần thấp nhất, là quả hồng mềm mặc người nắn b óp. Hơn nữa, việc bị thương khiến cô ta cần thêm năng lượng để bồi bổ thân thể, chắc chắn Cố Minh Châu sẽ không chịu được dụ hoặc này.
Chính Từ Hoành Hiên cũng không biết mình bị xem như mồi nhử, như vậy khả năng cao sẽ lừa được Cố Minh Châu.
Tất nhiên, nếu như Cố Minh Châu không có tâm nhãn, không ở trong tối rình mò bọn họ, vậy liền dựa theo kế hoạch ban đầu, để Từ Hoành Hiên bố trí cạm bẫy rồi dụ cô ta tới.
Kế hoạch này thế nào cũng không lỗ, chỉ là yêu cầu một chút mạo hiểm.
Nghe Mắt kính nói chuyện, Từ Hoành Hiên cũng kịp phản ứng, nếu thực sự cho cậu làm mồi nhử, cậu cũng sẽ nguyện ý: Nữ thần cùng Mắt kính đều là đồng đội đáng tin, mà trong một nhóm, mỗi người khó tránh khỏi việc phân công khác nhau.
Nhưng Khương Tiều cùng Mắt kính có thể suy nghĩ giống nhau, còn cậu thì quá đần độn, lúc nào cũng mơ mơ màng màng, làm Từ Hoành Hiên có cảm giác mình kéo trí thông minh của cả đội xuống: Cậu còn lập chí trở thành người đàn ông bên cạnh nữ thần kia kìa!