Không lâu sau khi Khương Tiều rời đi, bà cụ chợt hiểu đó là hai kẻ giả mạo, khóe miệng liền ch ảy nước dãi, rồi nói những câu như "Cháu trai chúng ta nhất định sẽ thích ăn".
Cũng may, nam nhân đeo kính và thiếu niên mặt tròn lấy hai chọi một, cho nên bọn họ cũng không cần lo lắng, tạm thời có thể trấn áp lão bà.
Đúng lúc này, Khương Tiều đã ra hiệu cho họ chạy trốn.
Hai người bọn họ và Khương Tiều cũng coi như tạo được lòng tin, nên không chút do dự liền buông lão phu nhân chạy đi.
Lão phu nhân nhìn thấy Khương Tiều, cũng nhìn thấy Lý thái thái sau lưng Khương Tiều, nhưng lại không đuổi theo hai người, mà là muốn chạy.
Khương Tiều định cùng bọn họ chạy, nhưng vừa nhìn thấy bà cụ liền dừng lại hỏi hai người kia: "Các cậu có dây thừng không?"
Nam nhân đeo kính khẽ gật gật rồi ném một sợi dây thừng qua.
Khương Tiều nhận lấy dây thừng chạy về phía bà cụ.
Nam nhân đeo kính và thiếu niên mặt tròn:?
Thời khắc mấu chốt để chạy trốn, cô còn làm gì nữa?
Chỉ thấy Khương Tiều thừa dịp lúc bà cụ đang hoảng sợ mà rút gậy kích điện ra chọc một cái.
Lượng điện bình thường đủ để đánh gục một người trưởng thành đã yếu đi nhiều khi dùng trên người con quái vật này, bà cụ chỉ run rẩy hai lần, nhưng không có té xỉu.
Lão phu nhân không ngờ còn có người không sợ chết sẽ xuất hiện vào lúc này, tròng mắt hiện lên vẻ dữ tợn, cũng không thèm quan tâm đ ến Lý lão thái thái, mà quay đầu liền muốn gϊếŧ Khương Tiều trước.
Khương Tiều đã sớm đoán được tác dụng của gậy kích điện sẽ bị hạn chế, cô cũng chỉ muốn dùng nó để tạo một cơ hội, chỉ cần nó có thể ảnh hưởng đến động tác của lão phu nhân thì mục đích của cô liền đạt được.
Trong lúc bà cụ đang run rẩy, Khương Tiều liền chìa chân ra khiến bà ta ngã xuống đất.
Cánh tay của bà lão vặn vẹo một cách quỷ dị, bà ta vươn tay muốn nhắm tới mặt Khương Tiều.
Khương Tiều sao có thể để bà ta đạt được ý nguyện?
Cô nhanh chóng trói bà cụ lại, rồi chạy đến cạnh nam nhân đeo kính và thiếu niên mặt tròn, "Còn ngơ ngác cái gì? Chạy mau đi!"
Một loạt hành động như nước chảy mây trôi của Khương Tiều khiến hai người họ đều sững sờ một hồi, trong lòng rất hoài nghi về nghề nghiệp thật của cô.
Mãi đến khi được cô nhắc nhở, nam nhân đeo kính và thiếu niên mặt tròn mới phản ứng lại, chạy lên tầng hai, thiếu niên mặt tròn vẫn không kìm lòng được hỏi: "Nữ thần, chị học chiêu này ở đâu vậy?"
Các minh tinh bây giờ đều có nghề tay trái sao?
“Đoàn phim.” Khương Tiều lời ít ý nhiều nói ngắn gọn.
Lời này nói ra sợ rằng nhiều người sẽ không tin, mấy năm nay Khương Tiều rất cố gắng để diễn xuất tốt, đóng nhiều vai, có chút kỹ xảo kỳ quái cũng không có gì là lạ.
Chỉ tiếc cô thực sự không có phản ứng cảm xúc, trong mắt khán giả, ngôn ngữ cơ thể và biểu cảm của cô trông vô cùng cứng nhắc: Tận tâm diễn xuất? Còn không bằng người khác tỏ vẻ dễ thương một chút liền được khen tới tấp…
Phòng khách lầu một, bà cụ bị trói đang giãy giụa kịch liệt, dây thừng là vật phẩm cấp thấp có được từ phó bản trước, nhưng bởi vì nó tương đối vô dụng nên đã để lâu không dùng: Sinh vật dị hoá quá mạnh mẽ không thể trói được. Còn sinh vật dị hoá yếu ớt cũng không cần trói. Tựa như bây giờ, sợi dây bắt đầu có xu hướng đứt gãy.
Nam nhân đeo kính nhịn không được nói: "Sợi dây này cũng quá vô dụng..."
Khương Tiều lãng phí thời gian chạy trốn quý giá để trói lão phu nhân lại, cô cũng không trông mong gì nhiều ở sợi dây này.
Cô gắt gao nhìn chằm chằm cầu thang: "Chờ một chút."
Lúc này, Lý thái thái đã đi tới cầu thang, sau khi do dự một lát, liền dứt khoát đi về phía lão phu nhân.
Ngay khi sợi dây thừng vừa đứt, Lý thái thái cũng đã dừng bước trước mặt bà cụ.
Bà lão nhìn thấy thi thể Lý Sâm trên tay Lý thái thái, ánh mắt lập tức trở nên oán độc, liền thoát khỏi dây thừng lao thẳng về phía Lý thái thái, "Con, con của tao... Con đàn bà điên này, mày trả lại con cho tao!"