Càng hoảng sợ, giá trị tinh thần càng giảm nhanh, mà giá trị tinh thần giảm càng nhanh thì lại càng dễ hoảng sợ, là một vòng tuần hoàn ác ý.
Nam nhân đeo kính đưa mắt ra hiệu: Nhìn nữ thần của cậu đi, cô ấy còn có thể bình tĩnh như vậy, là một fan hâm mộ, sao cậu không biết học hỏi người ta đi chứ.
Thiếu niên mặt tròn vô thức nhìn sang Khương Tiều, nhìn tinh thần vững vàng như núi Thái Sơn của cô, không hiểu sao cậu lại bình tĩnh được: Đúng vậy, nữ thần mới là tân nhân còn không sợ, đến mình thì sợ cái gì chứ?
Khương Tiều thoáng nhìn thấy động tác nhỏ giữa hai người bọn họ, cô rất muốn nói: Không! Tôi thực sự đang hoảng! Tất cả đều là ảo giác của hai người! Đừng tự bổ não nữa!
Nhưng trong tình huống này, cô chắc chắn không thể nói ra sự thật.
Lý Sâm nhìn ba người chơi bất động, nghi ngờ hỏi: "Các ngài sao không ăn? Khương tiểu thư, là đồ ăn không ngon sao?"
Ánh mắt của Lý thái thái và bà cụ lập tức rơi vào ba người bọn họ, khiến bầu không khí trở nên căng thẳng.
Bà cụ sờ sờ đầu hai người chơi rồi nụ cười hiền từ mang theo chút quỷ dị, "Đại Bảo, Tiểu Bảo, đây không phải là món thịt yêu thích nhất của hai cháu sao? Mau ăn đi, trời lạnh như vậy, ăn nguội sẽ không ngon đâu. Hay là, cháu muốn bà đút cho? Nào, há miệng ra."
Bà cụ xúc một thìa lớn thịt đưa đến miệng thiếu niên mặt tròn.
Thiếu niên mặt tròn làm sao dám ăn, nếu ăn loại đồ ăn này, sợ rằng giá trị tinh thần trực tiếp xuống con số không.
Cậu duỗi tay ra chặn thì chiếc thìa trên tay bà cụ rơi xuống đất.
Cái thìa rớt xuống liền tạo âm thanh như một loại tín hiệu, sắc mặt bà cụ nháy mắt liền trở nên âm trầm, đôi mắt vẩn đυ.c nhìn chằm chằm thiếu niên mặt tròn, "Cháu ngoan của tao sẽ không làm chuyện này, mày không phải cháu tao, mày là ai!!?"
Thiếu niên mặt tròn lập tức đổ mồ hôi lạnh.
Bà cụ dùng bàn tay khô khốc nắm lấy cổ thiếu niên, "Cháu ngoan của tao, cháu ngoan của tao đâu?"
"Khụ... khụ..." Khuôn mặt tròn trịa đỏ lên một cách dị thường, cậu chật vật muốn bẻ tay bà cụ ra, nhưng sức tay của bà cụ rõ ràng là không bình thường!
Cậu ta cảm thấy mình sắp chết ngạt, trong lúc nguy hiểm liền tính toán muốn sử dụng đạo cụ - xác suất phó bản đánh rơi đạo cụ là rất thấp, nên mọi người đều sử dụng nó như một lá bùa cứu mạng.
Phó bản chỉ mới bắt đầu, thời điểm nguy hiểm nhất vẫn chưa tới, nhưng Từ Hoành Hiên không quản được nhiều đến vậy, trước cứ vượt qua giai đoạn hiện tại trước đã.
Đúng lúc này, nam nhân đeo kính bên cạnh đột nhiên nặng nề đặt bát lên bàn, "Bà ơi, cháu không muốn ăn một món dở như vậy!"
Nhất cử nhất động của anh ta đều khiến mọi người chú ý, kể cả bà cụ không mấy bình thường.
Bà cụ thả lỏng sức của đôi tay và nhìn nam nhân đeo kính đầy nghi ngờ, như để kiểm tra xem anh ta có phải là cháu của bà ta không.
Cái nhìn này khiến tim nam nhân đeo kính đập loạn nhịp, anh ta quyết định cược một ván: Xác suất một đứa trẻ được nuôi dưỡng trong gia đình không bình thường như vậy thì khả năng cao là đứa trẻ sẽ nghịch ngợm và hư hỏng, lấy lí do đồ ăn không ngon có vẻ phù hợp với “tính cách” này.
Nam nhân đeo kính không chắc lắm về hành động này, anh ta cũng là lấy cảm hứng từ hành vi của Khương Tiều: những gì Khương Tiều làm trước đây, rất hợp với tính cách của một người hàng xóm Lý Sâm cần lấy lòng.
Thái độ của Khương Tiều lại không khách sáo, nên Lý Sâm chủ yếu là phải lấy lòng.
Nói cách khác, chỉ cần hành vi của hắn với Từ Hoành Hiên phù hợp với thiết lập nhân vật, nhất định sẽ không kích phát điều kiện tử vong.
Bà cụ nhìn chằm chằm anh ta nói, "Đại bảo, đây không phải là món cháu thích nhất sao?"
Nam nhân đeo kính liền nói: "Cháu không muốn ăn nữa."
Bị những người này nhìn chằm chằm, giá trị tinh thần của anh ta không chịu khống chế mà bị giảm xuống vài điểm.