Một người chơi ngẫu nhiên sẽ bị xử tử.
Dòng chữ này hiện ra khiến cho tất cả mọi người đồng thời yên lặng.
Một người đàn ông trung niên bụng phệ đột nhiên nói: “Sống chết cái gì ở đây? Nói đùa cái gì vậy? Làm thế nào để thoát ra ngoài, lát nữa tôi còn có cuộc họp quan trọng nữa đấy.”
“Ai nói đùa với ông? Chưa vượt qua phó bản, ông chắc hẳn đã từng xem qua tiểu thuyết vô hạn lưu chứ?”
Tóc Bạc Xám – Chàng trai có mái tóc màu bạc, khịt mũi lên tiếng.
“Không phải lúc nãy đã nói cho mấy người chơi mới rồi sao, chết chính là thật sự chết. Người chết ở đây cũng sẽ thực sự chết ở bên ngoài. Tính mạng không còn nữa, còn có gì ‘quan trọng’ hơn hay sao?”
Người đàn ông trung niên tỏ vẻ không đồng ý, liếc nhìn Tóc Bạc Xám với vẻ khinh thường, không nói gì thêm.
Một số người cũng tái mặt khi nghe những lời Tóc Bạc Xám nói.
Trong không gian im lặng truyền ra vài tiếng nức nở trầm thấp, đó là một cậu bé chừng mười tuổi ngồi ở trong góc.
Bên cạnh cậu bé là một cô gái trẻ mặc vest, chắc cô ấy không nhẫn tâm, đưa tay vỗ nhẹ vào lưng cậu bé.
Ninh Cáp liếc mắt nhìn xung quanh, cảm thấy bầu không khí trở nên nghiêm trọng, trên mặt những người này đều lộ vẻ thấp thỏm không yên, sự sợ hãi xuất phát từ đáy lòng, không giống như là đang giả bộ.
Người mặc áo sơ mi kẻ sọc thì thào nói: “Lễ tân còn chưa đến, muốn thuê phòng thì làm như thế nào đây?”
Ninh Cáp thầm than trong lòng: Cái gì mà lễ tân không đến, tôi không phải là lễ tân sao, mấy người còn muốn thuê phòng như thế nào?
Bùi Hàn từ trên lầu đi xuống, bước tới lục xem mấy thứ ở quầy lễ tân, “Tôi đã lên trên kiểm tra, tất cả các phòng đều khóa cửa, ở quầy lễ tân không có chìa khóa, chắc hẳn là muốn chúng ta tự đi tìm chìa khóa phòng của mình.”
Sau đó, anh ngẩng đầu nhìn mọi người, “Mấy người không đến xem sao?”
Mọi người như ở trong mộng mới tỉnh, đồng loạt xúm lại, tất cả chen chúc nhau trong quầy lễ tân chật hẹp, tay chân luống cuống vội vã lục tung khắp nơi.
Tóc Bạc Xám dường như rất có kinh nghiệm, “Còn tận 10 phút cơ mà, nhiêu đó thời gian chắc là đủ rồi.”
Bùi Hàn liếc nhìn cậu ta, không nói gì.
Dưới sự đe dọa của cái chết đếm ngược, đám người đã lật ngược hết mọi ngóc ngách ở quầy lễ tân để tìm kiếm.
Thân là lễ tân của nhà nghỉ, Ninh Cáp nhìn mọi người bận rộn, cũng đang nhớ xem không biết thẻ phòng đặt ở nơi đâu, lại không hiểu vì sao cô không nhớ được gì.
Một cái ý niệm kỳ lạ chợt nảy ra trong đầu cô.
Là một ý niệm thuần túy, không có âm thanh, cũng không có lời nói, nhưng lại giống như một dòng phụ đề, in sâu vào trong đầu cô:
【Anh trai chắc lại cất thẻ phòng rồi.】
Hợp lý.
Nếu ai đó đã cất thẻ phòng, thì đó nhất định là anh trai — nếu như thật sự cô có một người anh.
Quầy lễ tân không lớn, Ninh Cáp sợ bọn họ đυ.ng vào hộp lẩu Oden, vì vậy cô cầm hộp lẩu ở trong tay, thuận tiện húp một ngụm.
Phụ đề trong đầu Ninh Cáp lại tiếp tục hiện lên:
【Muốn tôi tìm giúp thẻ phòng sao? Không thành vấn đề.】
【Thế nhưng tôi vẫn hơi đói. Khi tôi đói, não của tôi không hoạt động nhanh, hộp lẩu Oden cũng đã ăn hết rồi, không mấy nhờ bọn họ giúp đỡ, chạy xuống lầu mua một phần khác?】
【Một phần ăn là 15 tệ, hãy để họ đoán xem năm nguyên liệu yêu thích của tôi là gì, mua đúng thì mới hỗ trợ tìm kiếm nha!】
Ninh Cáp suýt nữa phun nước lẩu trong miệng ra.
Mẹ nó, NPC phải nói kiểu này à?
Phụ đề nói thêm: 【Nếu mua nhầm một lần, chỉ cần nhắc nhở họ một chút, dù sao tôi cũng vô cùng tốt bụng.】
Ninh Cáp tốt bụng: “…”