“Nói nhỏ thôi. Cậu còn dám khıêυ khí©h sự chú ý của NPC, muốn chết sao?” Một người mặc áo sơ mi kẻ sọc đứng bên cạnh lo lắng mà chọc chọc vào người cậu ta, lại tiếp tục nhỏ giọng nói thêm, “Có điều phong cách ăn mặc của cô ấy giống như định “hù ma” vậy.”
Chiếc váy trên người của Ninh Cáp có màu đỏ đậm, vạt áo rộng và rũ nhẹ, có thắt eo.
Cô không cắt kiểu tóc mái thưa đang thịnh hành ngày nay mà cắt ngang, cao hơn đôi mắt một tí, vì trước đó cô chưa từng nhuộm tóc nên tóc cô có màu đen như lông quạ, kết hợp với đôi mắt đen tuyền của cô – sâu không thấy đáy.
Trên người cô chỗ nào đen là đen, đỏ là đỏ.
Ninh Cáp nghe thấy lời bàn tán, bình tĩnh liếc mắt nhìn họ.
Với vẻ ngoài và ánh mắt này, cô ấy đã khiến tất cả mọi người phải câm nín trong nháy mắt.
Ninh Cáp không rảnh mà chú ý đến bọn họ, cô đi ngang qua quầy lễ tân, bỏ hộp lẩu Oden xuống, cầm ống nghe của điện thoại bàn áp lên tai rồi kẹp bằng vai, sau đó bấm một dãy số.
Vẫn cứ tất cả các số đều không đúng.
Người thanh niên với mái tóc nhuộm màu bạc đi tới, áp người lên quầy, nói với Ninh Cáp: “Người đẹp, chúng tôi muốn thuê phòng.”
Người đàn ông mặc áo sơ mi kẻ sọc kéo cậu ta lại, thì thầm: “Chúng ta đừng nên hành động hấp tấp chứ? Anh Bùi lên lầu xem tình hình rồi, đợi Anh Bùi xuống rồi hẵng tính tiếp nhé?”
Ai đó đằng sau đám đông đột nhiên nói: “Chờ Bùi Hàn. Hắn ta là Alpha đấy, hãy nghe theo hắn.”
Ninh Cáp: Alpha???
Tình huống này là như thế nào? Mới vừa rồi còn bảo vô hạn lưu, như thế nào tại sao lại đột nhiên vượt qua ranh giới đến ABO nữa?
Ngay khi mọi người đang nói chuyện, một người đàn ông chậm rãi bước xuống từ tầng ba.
Ninh Cáp ngẩng đầu lên, đập vào mắt cô là đôi chân dài “bất chấp bầu trời”.
Như thể cảm thấy nóng, áo sơ mi của anh ta được để hở một cách lỏng lẻo với một nút mở, tay áo được cuộn lên một nửa, để lộ ra một cánh tay rắn chắc, bàn tay thì đang nhét vào trong túi quần.
Anh ta đi ra khỏi góc tối chỗ lối rẽ cầu thang, Ninh Cáp liền nhìn thấy đôi mắt của anh ấy.
Đôi mắt lạnh lùng như băng, giống như một người vừa thoát ra khỏi mười tám tầng địa ngục, lộ ra vẻ lãnh đạm cùng với thờ ơ về sự sống và cái chết.
Chàng trai tóc màu bạc ngẩng đầu lên và hỏi anh ta, “Anh Bùi, NPC ở quầy lễ tân …” Đang nói được một nửa rồi bỗng nhanh chóng dừng lại, cậu ta liếc nhìn Ninh Cáp một cái rồi đổi ý, “… Uh … Người đẹp ở quầy lễ tân có mặt rồi, trước tiên chúng ta có phải nên thuê phòng hay không?”
Có vẻ như người đàn ông này chính là Bùi Hàn mà đám người vừa nhắc đến.
Bùi Hàn đang ở trên cầu thang bỗng dừng bước, ánh mắt hướng về phía Ninh Cáp, dùng mắt “lục soát” trên người cô.
Anh ta cực kỳ nhạy bén, phát hiện được có gì đó đang nằm trong bàn tay cô.
Ninh Cáp vẫn luôn nắm chặt chiếc vòng tay, vẫn đang lưỡng lự chưa quyết định có nên để những người này nhìn thấy nó hay không.
Ánh mắt anh ta quét qua một góc của chiếc vòng trong tay cô, lần nữa nhìn thẳng vào khuôn mặt cô.
“NPC gì chứ,” anh ta nói, “Đây là người chơi.”
“Người chơi?” Mọi người kinh ngạc nhìn chằm chằm Ninh Cáp.
Có người thì thào: “Người chơi nào dám ăn mặc thế này tiến vào phó bản?”
“Có lẽ đây là người mới, lần đầu tiên bị kéo vào có đúng không?”
“Không thể. Cậu đã bao giờ thấy có người mới nào dành thời gian đi mua một ly lẩu Oden trước khi báo danh vào chưa?”
Chiếc vòng trong lòng bàn tay Ninh Cáp lại rung lên.
Vòng tay của những người khác cũng rung lên, ai nấy đều giơ cổ tay lên nhìn.
Ninh Cáp cũng không cần nhìn, bởi vì có người đã đọc ra thông tin mới nhất từ chiếc vòng.
“Chào mừng tất cả người chơi đã đến khách sạn! Nhiệm vụ khởi động: Hãy đặt năm phòng đôi trong vòng mười phút. Hình phạt thất bại: Một người chơi ngẫu nhiên sẽ bị xử tử.”