Chỉ là vừa rồi cô đi về một hướng đầu đường, và bây giờ cô lại đang đứng ở một đầu khác.
Cô nhân viên trong cửa hàng tiện lợi vẫn đứng đó, đang thẫn thờ nhìn ra ngoài thông qua chiếc cửa kính sát đất.
Ninh Cáp nhìn hộp lẩu Oden ở tay trái, lại nhìn chiếc vòng bên tay phải, suy nghĩ tới lui, cuối cùng giữ hộp lẩu Oden và đặt chiếc vòng xuống đất.
Nghĩ ngợi một lúc, cô lại tìm một viên đá nhỏ, vẽ hình cái nĩa trên mặt đất bên cạnh chiếc vòng, sau đó cô dứt khoác tiếp tục đi dọc theo con đường nhỏ, lại một lần nữa đi xuyên qua lớp kính mờ.
Kết quả là cô quay lại cửa hàng tiện lợi một lần nữa.
Nhân viên cửa hàng tiện lợi che miệng ngáp dài, mắt hơi híp lại. Chiếc vòng màu đen vẫn còn nằm trên mặt đất, bên cạnh là hòn đá nhỏ và hình vẽ một chiếc nĩa trắng xóa.
Đây là một nơi không thể thoát ra được.
Đi ra theo một hướng sẽ quay lại theo hướng khác, chu kỳ cứ thế lặp lại.
Ninh Cáp nhặt chiếc vòng lên, nghĩ thầm: “Kỳ quái, sáng nay mình đến đây không phải còn bình thường sao?”
Tuy nhiên, nếu nghĩ kỹ lại thì có vẻ không phải như vậy.
Ninh Cáp đột nhiên không nhớ nổi làm thế nào mà sáng nay cô có thể đến cửa hàng tiện lợi này.
Mọi chuyện từng xảy ra trước khi mua lẩu Oden giống như một giấc mộng, chỉ còn lại cảm giác hư ảo kỳ lạ, không chân thực, không chỉ chuyện ban sáng mà ngay cả các ký ức mấy năm nay, tất cả đều mờ mịt không rõ ràng.
Điều kỳ lạ hơn nữa là Ninh Cáp phát hiện cô không thể nhớ rõ bộ dáng của anh trai mình.
Rõ ràng biết mình còn có người thân, là anh trai của mình, nhưng gương mặt của anh tựa như bị che bởi tấm kính mờ, thế nên cô không thể nhìn rõ.
Tay Ninh Cáp hơi run lên.
Nhưng hốt hoảng cũng chẳng có ích gì, Ninh Cáp cố bình tĩnh lại, chạm vào chiếc vòng tay, nhập số điện thoại di động của anh trai cô.
Một giọng nữ hờ hững quen thuộc: “Xin chào, số điện thoại vừa gọi không đúng …”
Cô thử gọi tất cả các số mà cô có thể nhớ, nhưng tất cả đều không đúng.
Ninh Cáp đứng ở ven đường, húp một ngụm lẩu Oden nóng, cố gắng bình tĩnh lại.
Món lẩu nóng hổi với nhiều loại phụ gia vẫn còn ngon giống như lúc trước, nhưng thế giới lại đột nhiên bị đảo lộn.
Nhà trọ nhỏ của Ninh Cáp nằm ở tầng hai của một khu vực cách đây không xa, nhà trọ nhỏ này, theo thông tin hướng dẫn người chơi từ chiếc vòng tay, chính là địa điểm báo danh làm nhiệm vụ trong phó bản lần này.
Tất nhiên, trong nhà nghỉ có điện thoại bàn, nói không chừng “số không đúng”gì đó đều là do vòng tay có vấn đề, có thể gọi bằng một máy bàn khác thử xem.
Chất liệu của chiếc vòng tay rất mềm, Ninh Cáp nắm chặt nó, bước nhanh vào tầng dưới của nhà nghỉ.
Nhà nghỉ ở tầng 2, tầng 1 chỉ có một cánh cửa và cầu thang đi lên.
Có một bảng hiệu nhỏ treo ở cửa ra vào – Nhà trọ Niệm Tâm. Bảng hiệu đã quá cũ, trong đó từ “Niệm” đã bị rớt vài nét, và được thay bằng nét khác, nhưng nó không khớp với các từ còn lại, khung viền biển hiệu bao quanh là màu đỏ.
Dù nhìn thế nào đi nữa, đây cũng là một căn nhà trọ vừa nhỏ vừa cũ kỹ, cũng không có gì nổi bật, sặc mùi chắp vá.
Bước dọc lên cầu thang hẹp sẽ đến được tầng 2, đập vào mắt là quầy lễ tân được làm bằng gỗ nâu đỏ cũ kỹ.
Không có ai ở quầy lễ tân, nhưng có một nhóm người ở bên ngoài, cả nam lẫn nữ đâu đó khoảng tám người
Mọi người đều có một chiếc vòng đen giống hệt nhau đeo trên cổ tay.
Nghe thấy tiếng bước chân, tất cả mọi người đồng loạt quay lại, khi nhìn thấy Ninh Cáp đi tới, họ đột nhiên ngừng phát ra âm thanh.
Cuối cùng, một chàng trai trẻ với mái tóc màu bạc thì thầm, “NPC này thật xinh đẹp.”