Bùi Hàn đã lên tới, anh ta liếc nhìn Ninh Tuyên ở quầy lễ tân rồi quay sang hỏi Ninh Cáp, “Cô xong rồi đúng không? Đi thôi.”
Nhà hát cách nơi đây không quá mấy bước chân, nằm ngay bên kia đường.
Nó là một tòa nhà nhỏ cũ kỹ nhưng kín đáo, kiểu dáng được xây dựng theo phong cách từ vài thập kỷ trước.
Nhìn từ bên ngoài có tất cả hai tầng, ở ban công cửa sổ tầng hai có hai người thợ đang lắp một tấm biển mới, biển còn chưa hoàn thành xong, chỉ mới sơn ba chữ “Nhà hát lớn” màu đỏ.
Những người khác đều đang đứng trước cửa chờ đợi Ninh Cáp.
Cửa nhà hát đang đóng, phía sau ô bán vé là một nhân viên đang ôm bình nước, trông ông ta như con chim ủ rũ bị nhốt trong l*иg, giống như không hề phát hiện sự tồn tại của nhóm người Bùi Hàn.
Owen bước tới, gõ cửa kính.
Người bán vé chậm chạp mở cửa sổ nhỏ ra, “Mỗi người 20, vé đã mua không hoàn lại.”
Giống như không tin tưởng vào vé mà mình bán ra.
Ngay khi Owen chuẩn bị nói gì đó, cánh cửa “Nhà hát lớn” bỗng mở ra.
Một cái đầu lưa thưa vài sợi tóc chợt xuất hiện.
Người bước ra là một gã trung niên hói đầu, lúc nhìn thấy bọn Ninh Cáp, ông ta nhanh chóng vẫy tay ra hiệu: “Mấy người là đoàn kịch mới đến đúng không? Mau vào đi, chúng tôi đợi mọi người nửa ngày rồi, sao lại chậm chạp quá vậy!”
Chiếc vòng chợt rung lên: 【Thân mến, tôi đề nghị bạn vào đây xem thử.】
Nhiệm vụ được giao, cho dù là ‘Đấu đến chết’* cũng phải xông vào, mọi người đối mặt nhìn nhau, cuối cùng nối đuôi đi vào.
*Đấu đến chết (Cradle 2 The Grave): Một bộ phim của Lý Thường Kiệt kể về một thảm tử liên bang được thuê để giải cứu cho con gái của ông trùm băng đảng Athony Fait. Nhưng khi xông vào giải cứu thì phát hiện được đó là nơi nguy hiểm, bất ngờ lật tẩy được một âm mưu vũ khí.
Bước vào cửa liền trông thấy tiền sảnh chật hẹp, phông nền bạc màu phủ đầy những tấm áp phích xếp chồng lên nhau, chúng rách nát, nhìn như một ngôi nhà bị bỏ hoang lâu năm.
Ông chú đầu hói dẫn họ vòng qua cánh cửa nhỏ bên cạnh, sau khi đi qua dãy hành lang dài, có vẻ như nơi đây là hậu trường phía sau sân khấu.
Nơi này trống trải, các loại đạo cụ và hộp gỗ chất đầy khắp nơi.
Một người đàn ông cao gầy đang ngồi bắt chéo hai chân, đang ngồi trên chiếc ghế giữa không gian vắng vẻ, trên tay cầm một chồng giấy dày cộp với vẻ mặt ủ rũ.
Người đàn ông hói đầu hô lên: “Đạo diễn Ngô, bọn họ đến rồi.”
“Đạo diễn Ngô” nhướng mi, liếc sơ qua bọn họ, không yên lòng mà tiếp tục thở dài. Ông ta đặt chồng giấy trong tay xuống, “Không phải tôi đang rất bận sao? Cậu nhìn kịch bản mà họ mới gửi qua xem, phía trên toàn là khung tròn rồi lại khung vuông, cái gì là cái gì thực sự chẳng hiểu nỗi!”
Vòng tay của mọi người đồng loạt rung.
【Thân mến, thử thách mới đang chờ bạn, hãy cố lên!
Nhiệm vụ: Giúp đạo diễn sửa sang kịch bản.
Mô tả: Giới hạn thời gian là mười phút.
Hình phạt thất bại: Một người ngẫu nhiên sẽ phải chết.】
Lại nữa!
Mười phút đếm ngược lập tức bắt đầu.
Mọi người vội vàng hỏi: “Đạo diễn, ngài có muốn chúng tôi giúp gì không?”
Đạo diễn liếc nhìn đám người chơi, sau đó chậm rãi chỉ tay vào xấp giấy, “Kịch bản này còn thiếu chữ, mấy phần còn thiếu đã được đóng khung sẵn, mọi người giúp tôi nhìn xem chữ cần điền vào đó là gì?”
Hóa ra là trò chơi ô chữ.
Bùi Hàn nhận lấy chồng giấy.
Chỉ có hai từ xuất hiện trên trang đầu tiên —— “Nắn tâm”, hẳn là tên của kịch bản mới này.
Bùi Hàn lật từng trang, mọi người xúm lại xem.
Chỉ thấy rằng ở mỗi trang, có một số từ ở giữa các câu bị khuyết, chúng biến thành những khung ô vuông nhỏ.
Chị Chủ Quầy suy nghĩ một chút, “Nắn tâm? Chắn hẳn có liên quan với ý niệm đúng chứ? Chờ một chút.”
Chị ta ấn nút trên chiếc vòng tay, rà quét tên của chồng kịch bàn.
Tuy nhiên, vòng tay lại thông báo một cách vô tình: 【Đây không phải là điểm mỏ neo, xin hãy tiếp tục cố gắng.】
Đạo diễn đưa một hộp bút tới.