Anh trai vẫn coi cô như khách trọ mà đối đãi.
Ninh Cáp không trả lời, nhanh chóng tháo chiếc vòng xuống.
Quả nhiên, ngay khi chiếc vòng được tháo ra, Ninh Tuyên thoáng giật mình, dường như không thể hiểu nổi đã xảy ra chuyện gì, một lúc sau anh ấy mới mỉm cười.
“Tiểu Cáp? Em chạy đi đâu chơi vậy? Lúc anh trở về phát hiện quầy lễ tân không có một ai. Nhà nghỉ trống toát như thế, em lại mặc kệ không trông coi.”
Như thể anh ấy đang “tính sổ” với cô, nhưng trong giọng điệu lại không có chút trách móc nào.
Ninh Cáp nghĩ thầm: Anh à, anh không cảm thấy kỳ lạ khi em đột ngột xuất hiện như vậy sao?
Cô mở hướng dẫn nhiệm vụ người chơi ra, giơ nó lên trước mặt anh trai.
“Anh, nhìn xem cái này.”
Ninh Tuyên không hiểu chuyện gì, nhưng anh ấy vẫn nghe lời nhìn vào màn hình trên chiếc vòng.
“Sao vậy? Sao lại cho anh xem tiểu thuyết?” Ninh Tuyên nghiêm túc nhìn lại, “Tiểu thuyết kinh dị à?”
Hóa ra trong mắt Ninh Tuyên, phần hướng dẫn nhiệm vụ trên vòng tay hoàn toàn không phải hướng dẫn nhiệm vụ.
Ninh Cáp hồi tưởng một chút, nhớ lại tình huống của bản thân vào buổi sáng, đầu tiên là có cảm giác dòng điện chạy qua cơ thể, sau đó cô mới nhận ra thế giới này có vấn đề, có gì đó rất lạ.
Ninh Cáp vội vàng nhét chiếc vòng vào tay Ninh Tuyên, gắt gao giữ chặt.
Ninh Tuyên tùy ý để cô điều khiển, vẫn mỉm cười dịu dàng, “Em làm sao vậy?”
Ninh Cáp hỏi: “Anh, anh có cảm thấy bị điện giật hay không?”
“Không có.” Ninh Tuyên hỏi, “Điện giật cái gì, em lại bày trò nghịch ngợm gì vậy?”
Vô dụng.
Ninh Cáp dứt khoát đeo nó lên cổ tay của anh trai.
Vòng cao su co giãn, ép chặt vào tay anh ấy, nhưng vẻ mặt Ninh Tuyên vẫn không có biểu hiện gì khác lạ.
Chiếc vòng không có tác dụng với anh trai cô.
Ninh Tuyên xoay xoay cổ tay, đánh giá sơ về chiếc vòng, mỉm cười nói: “Đây là đồng hồ thông minh đúng không? Em mua ở đâu vậy? Nhặt được ư? Nếu muốn thì em cứ nói, anh sẽ mua cho em một cái mới.”
Ninh Cáp tuyệt vọng nhìn anh ấy.
Cho dù là NPC, cho dù ký ức không đáng tin cậy, nhưng cảm giác của Ninh Cáp cho cô biết, Ninh Tuyên vẫn là anh trai của cô, hai anh em bọn họ đã sống nương tựa với nhau từ nhỏ đến lớn.
Nhưng hiện tại cô lại không có cách nào làm anh ấy thức tỉnh.
Từ hành lang phía sau, giọng nói của Bùi Hàn truyền đến, “Ninh Cáp?”
Cô đi đã lâu không quay lại, không biết Bùi Hàn đang nghi ngờ hay lo lắng cô ở đây một mình, giờ lại lên tận đây tìm.
Ninh Cáp không còn cách nào khác, cô nhanh chóng tháo chiếc vòng từ tay anh trai ra rồi đeo nó lại vào cổ tay mình.
Vòng vừa được đeo lên tay, Ninh Tuyên lập tức không còn quen biết cô nữa. Anh ấy nhìn trái nhìn phải, như thể đang tìm kiếm người em gái vừa ‘biến mất’ của mình.
Sau đó như chợt nhận ra sự xuất hiện của cô, giống như được thiết lập sẵn, anh ấy lập tức tỏ ra ngạc nhiên và hỏi, “Quý khách, sao cô lại trở về? Quên đồ đạc gì sao?”
“Không. Không có việc gì.” Ninh Cáp có chút buồn bã.
Tiếng bước chân lên tầng của Bùi Hàn càng lúc càng gần, Ninh Cáp không thể nói chuyện với Ninh Tuyên thêm nữa, cô đành phải xoay người đi về phía cầu thang.
“À, cô…” Ninh Tuyên đột nhiên gọi cô từ phía sau.
Ninh Cáp xoay người lại.
Ninh Tuyên vẫn ngồi ở quầy lễ tân, hình bóng mờ nhạt chợt hiện lên trong đầu, anh ấy nhìn cô một lúc, tự hỏi bản thân, có phải cô gái trước mắt này là người quen biết với mình hay không.
Dường như không tìm được từ ngữ thích hợp, phải mất một lúc lâu anh ta mới mở lời, “… Chú ý an toàn.”
Anh trai vẫn giống hệt như trong ký ức, thường ngày vẫn luôn dặn dò cô như vậy.
Ninh Cáp nhìn anh, mũi cô có hơi cay cay, một lúc lâu sau mới khó khăn gật đầu, “Ừm. Anh cũng vậy.”