Ninh Cáp nhìn chằm chằm anh ấy, kìm nén sự xúc động muốn gọi một tiếng “Anh trai”, cảm xúc trong cô lúc này vô cùng lẫn lộn, lòng đầy chua xót.
Nơi đây rộng lớn thế này, các nhà xung quanh cũng không có vị trí cụ thể, có thể chứng minh tất cả ký ức này đều là giả.
Nhưng trong cảm nhận của cô, tất cả điều đó lại vô cùng chân thật.
Nếu như vậy, anh trai cũng là NPC sao, nhưng là NPC chưa thức tỉnh?
Dù sao bây giờ anh trai cô đang đứng ở đây, danh tính NPC của cô sẽ sớm bị bại lộ thôi.
Khi lớp áo giả tạo được cởi bỏ, Bùi Hàn và những người khác nghĩ về cô như thế nào cô cũng thấy không quan trọng. Mấu chốt là nếu như việc thức tỉnh bị bại lộ, liệu Bùi Hàn có báo cáo cô là Bug lên hệ thống hay không?
Anh Ninh Tuyên vừa ngẩng đầu lên thì nghe thấy tiếng mọi người đi xuống tầng.
Nhìn thấy Ninh Cáp, anh ấy liền cười dịu dàng với cô.
“Cô là khách mới đến hôm nay sao? Tôi có thể giúp gì không?” Giọng nói lịch sự nhưng đầy xa cách vang lên.
Anh trai không nhận ra cô.
Ninh Cáp sửng sốt, bất chợt cô nhận ra nguyên nhân có thể là do chiếc vòng tay.
Dù cô có đeo vòng tay hay không, đám người Bùi Hàn cũng sẽ đối xử với cô không có gì khác biệt, nhưng trong mắt anh trai thì cô chính là NPC, mọi thứ sẽ có khác biệt lớn.
Cô đeo chiếc vòng tay này, anh trai sẽ xem cô như một người xa lạ, hoàn toàn không quen biết.
Ninh Cáp không đáp lời, lúc này những người khác cũng đã đi xuống hết. Ninh Cáp nghe thấy Tóc Bạc Xám lẩm bẩm: “Làm thế nào để lấy hướng dẫn nhiệm vụ đây, hỏi trực tiếp NPC hay sao?”
Trông bộ dáng Ninh Tuyên mơ màng giống như còn đang trong giấc mộng, anh ấy không đáp lại lời của Tóc Bạc Xám mà vẫn cứ mỉm cười một cách máy móc, sau đó hỏi lại câu hỏi kia lần nữa: “Tôi có thể giúp gì không?”
Owen chào hỏi Ninh Tuyên, sau đó cậu ta tiến lại gần anh ấy: “Chúng tôi mới đến đây, không quen thuộc nơi này cho lắm, buổi chiều cũng không có việc gì làm. Xin hỏi gần đây có chỗ nào thú vị để tham quan không?”
Vòng tay nói rất rõ ràng, nó bảo bọn họ nên ra ngoài đi dạo.
“Một nơi thú vị? Xung quanh đây thật ra không có gì thú vị.” Ninh Tuyên nhíu mày như đang suy nghĩ thêm, “Có một nhà hát ở bên kia đường. Hình như sắp tới sẽ có một vở kịch mới đấy, không biết có tính là thú vị không?”
Vòng tay của tất cả mọi người đồng loạt rung lên.
【Thân mến, tôi đề nghị bạn nhanh chóng tới nhà hát.】
Đã thành công nhận nhiệm vụ.
Mọi người cảm ơn Ninh Tuyên, sau đó cùng nhau bước xuống cầu thang chật hẹp hướng ra con đường nhỏ bên ngoài.
Bây giờ đã là giữa trưa, nắng gắt chiếu vào tấm biển hiệu cũ kỹ của dãy nhà nghỉ.
Cô gái mặc vest ngẩng đầu nhìn lên, đột nhiên nói: “Nhà nghỉ Niệm Tâm, Nhà nghỉ Niệm Tâm, niệm cũng là ý niệm, lẽ nào tấm biển này là điểm mỏ neo hay sao?”
Cô ấy nâng cánh tay lên, có chút do dự, “Có nên quét thử không?”
Bùi Hàn đáp lại, “Có thể thử xem.”
Ninh Cáp biết rằng Bùi Hàn đã lãng phí số lần quét chỉ còn đúng một lần, vì vậy anh ta chỉ có thể khuyến khích những người khác làm thay.
Cô gái mặc vest gom hết can đảm, nhằm vào tấm biển, bấm vào biểu tượng rà quét.
Vòng tay không chút thương xót: 【Đây không phải là điểm mỏ neo, xin hãy tiếp tục cố gắng.】
Tất cả mọi người đều lộ vẻ thất vọng.
“Không sao, chúng ta có thể thử nhiều lần, thời gian vẫn còn kịp, còn tận mấy tiếng nữa mà.” Ninh Cáp trấn an cô gái, sau đó dường như nhớ ra điều gì, cô “A” một tiếng rồi nói: “Quên mất, tôi phải đi vệ sinh một chút.”
Cô bảo Bùi Hàn đưa chìa khóa phòng, “Các anh đi trước đi, tôi sẽ đến đó sau.”
Bùi Hàn cầm thẻ phòng, do dự một giây rồi hỏi, “Có muốn tôi đi cùng không?”
Ninh Cáp nhìn anh ta, không nói lời nào nhưng ý tứ rất rõ ràng: Anh không phải con gái, muốn vào nhà vệ sinh với tôi để làm gì?
Thật không xác định rõ, là anh ta lo lắng cho an toàn của cô hay là không tin tưởng cô nữa.
Bùi Hàn cuối cùng cũng buông thẻ phòng ra đưa cho cô.
Ninh Cáp nắm chặt thẻ phòng, chạy nhanh lên tầng hai.
Cô không quay lại phòng mà đi thẳng đến quầy lễ tân.
Ninh Tuyên vẫn ngồi ở đấy, anh ta đang cúi đầu, không biết đang làm gì, thấy cô quay lại, anh ấy ngẩng đầu lên cười hỏi, “Cô quên đồ đạc ư?”