Chưa thấy người nào chụp lén mà nói một cách quang minh chính đại như vậy. Với tính cách của anh ta, ngoài anh ta ra thì không ai có khả năng lãng phí một cơ hội rà quét quý giá như vậy chỉ để chụp một tấm ảnh.
Nhưng Ninh Cáp không tin vào chuyện vô nghĩa đó của anh ta.
Nghĩ cũng biết, anh ta đang nghi ngờ thân phận của cô, vì thế vừa rồi anh ta quét chỉ để chứng minh xem liệu cô có phải là điểm mỏ neo của phó bản này hay không.
“Không sai. Tổng cộng có ba lần quét, còn lại hai lần.” Ninh Cáp hơi nghiêng mặt, “Có muốn chụp thêm góc khác không?”
“Được.” Anh ta bình tĩnh đáp.
Ngón tay anh ta lại chạm vào biểu tượng máy ảnh.
Vậy mà anh ta thật sự quét thêm lần nữa.
Góc nghiêng của Ninh Cáp được lưu trên màn hình của chiếc vòng, phía dưới tóc mái màu đen là đôi mắt đen láy của cô.
Bùi Hàn giơ cổ tay lên, nghiêm túc chiêm ngưỡng tác phẩm của mình, nhìn biểu cảm kia trông có vẻ khá hài lòng.
Ninh Cáp câm nín, không nói nên lời.
Người đàn ông này bị điên rồi sao?
Tổng cộng chỉ có ba cơ hội rà quét “sống còn”, anh ta đã lãng phí hai lần một cách vô ích.
Ninh Cáp cạn lời nhìn anh ta, bật thốt lên một câu, “Có gan anh quét thêm một lần nữa?”
Bùi Hàn bình tĩnh đáp: “Không có gan.”
Ninh Cáp: “…”
Ninh Cáp cảm thấy cần phải khuyên nhủ người này.
“Mỗi người chỉ có ba cơ hội quét,” Ninh Cáp nói, “Bây giờ còn lại tám người, chúng ta tổng cộng cũng chỉ có 24 lần quét…”
Bùi Hàn sửa lại lời Ninh Cáp, “Chính xác là 16 lần. Mỗi người đều phải để lại một lần quét cuối cùng cho chính mình, quét đúng điểm neo mới có thể rời khỏi phó bản.”
Ninh Cáp: “Được rồi, là mười sáu lần. Mặc dù mười sáu lần là rất nhiều, nhưng anh cũng không thể tùy tiện quét vậy chứ?”
“Phép tính của cô vẫn không đúng.” Bùi Hàn nói.
“Cô dùng từ ‘chúng ta tổng cộng’. Cô nghĩ rằng nếu cộng mọi người lại là có thể quét tổng cộng 16 lần. Trên thực tế, vì mỗi lần rà quét đều vô cùng quý giá, sẽ có một số người không muốn góp lần quét của mình để kiểm tra thực hư có phải điểm neo hay không đâu.”
Giọng điệu của anh ta thản nhiên nhưng lại ẩn chứa sự lạnh lùng thấu xương.
“Tôi từng thấy nhiều người trước khi chết vẫn còn giữ nguyên ba cơ hội quét, một lần bọn họ cũng chưa từng sử dụng.”
Ninh Cáp im lặng nhìn Bùi Hàn, rồi nhìn sang chiếc vòng tay đáng thương của anh ta chỉ còn đúng một cơ hội quét cuối cùng.
Bùi Hàn không quan tâm đến ánh mắt của Ninh Cáp, “Không vấn đề gì, vòng tay của cô có thể quét hai lần, của Owen cũng có thể thử hai lần, “Chúng ta tổng cộng” có ít nhất bốn lần, vậy là đủ rồi.”
Ninh Cáp: Anh trai này…. anh không xem tôi như người ngoài sao?
Ninh Cáp không để ý đến anh ta nữa, cúi đầu tiếp tục viết. Bùi Hàn cũng theo đó không lên tiếng, anh ta vươn tay lấy một tờ giấy trắng khác tiếp tục vẽ nguệch ngoạc.
Ninh Cáp vừa nghĩ vừa viết, chưa đầy một trang giấy thì thời gian “nghỉ ngơi” đã kết thúc.
Chiếc vòng phát ra âm thanh “Ong” một tiếng.
【Xin chúc mừng! Nhiệm vụ “Nghỉ ngơi” đã hoàn thành!】
Quả nhiên.
Không ai suy nghĩ về mấy thứ quái quỷ thì chúng sẽ không xuất hiện, rốt cuộc nhiệm vụ cũng hoàn thành tốt đẹp.
Một số phòng vang lên tiếng hoan hô.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, chiếc rìu liền biến mất.
Mọi người tiến về phòng 203, trên tay ai nấy đều cầm theo tờ giấy vừa viết, tất cả đều là bé ngoan nghiêm túc!
Da Đầu Xanh khổ sở chắp vá viết được nửa trang. Cô gái trẻ mặc vest lợi hại nhất, chữ viết vừa đẹp vừa đều tăm tắp, hai mặt trước sau gần như được phủ kín hoàn toàn. Tuy trình độ của mỗi người khác nhau, nhưng bọn họ đều đã cố gắng hết sức hoàn thành nhiệm vụ.
Owen đập tờ giấy mình viết lên mặt bàn trước mặt Bùi Hàn, nét chữ nguệch ngoạc nối liền nhau, trông giống như một đống ký tự trên bùa chú diệt trừ yêu quái, căn bản không thể phân biệt được chữ nào là chữ nào.
“Bùi Đại Ca, anh trai của em, rốt cuộc anh đang làm cái quái gì vậy?”
Dĩ nhiên cậu ta không hề tin tưởng bọn họ có thể hoàn thành nhiệm vụ thông qua thơ ca.
Nhiệm vụ đã hoàn thành, Bùi Hàn thẳng thắn thừa nhận sự thật với mọi người. Anh ta nói qua một lần việc hai người có cùng ý nghĩ sẽ triệu hồi các nhân vật trong phim kinh dị như thế nào…