Để có được vị trí đầu, cả hai phải đồng thời nghĩ về cùng một sự việc. Bởi vì rất rõ ràng, mỗi một vòng “nghỉ ngơi”, quái vật sẽ chỉ xuất hiện đúng một lần, rất có thể quy tắc sẽ là “ai mua sớm được thưởng thức sớm, ai đến trước được phục vụ trước.”
Bùi Hàn rút những sợi dây hở điện của chiếc đèn đặt cạnh bàn, tay nắm chặt cây rìu rồi nhìn vào chiếc vòng.
Ninh Cáp cũng cúi đầu nhìn chằm chằm vào thời gian trên chiếc vòng tay.
Bùi Hàn nhẹ nhàng đọc các con số đếm ngược, “Bốn, ba, hai, một, bắt đầu.”
Vòng thứ sáu của thời gian “nghỉ ngơi” bắt đầu.
Ninh Cáp ngay lập tức nghĩ về nam sinh mặc đồng phục trên tấm áp phích, Bùi Hàn dĩ nhiên cũng thế, hai người đồng thời nghĩ về cùng một thứ.
Quả nhiên, gần như cùng lúc, một thứ gì đó xuất hiện bên bức tường.
Chính là cậu bé mặc đồng phục học sinh trên áp phích nọ.
Cả hai đều chưa xem qua bộ phim này, họ hoàn toàn không biết người này là ai, cũng không biết cách thức gϊếŧ người của cậu ta là như thế nào.
Ninh Cáp muốn kiểm soát suy nghĩ của mình nhưng quá khó khăn, cuối cùng cô vẫn lướt tới một ý nghĩ cực kỳ nguy hiểm: Cậu ta có khi nào cũng gϊếŧ người bằng ý nghĩ không?
May mắn cho cô là nam sinh này không gϊếŧ người bằng sức mạnh ý nghĩ giống như người phụ nữ áo trắng.
Nam sinh giống như bị cố định lại, đứng ở ven tường, án binh bất động.
Cậu ta không có ý định tấn công, Ninh Cáp và Bùi Hàn cũng tỏ ra không sợ hãi, cả ba người chỉ đứng đực ra như vậy. Khung cảnh này hệt như có ai đó đang trình diễn trên sân khấu nhưng khán đài lại im bặt, trông vô cùng xấu hổ.
Thí nghiệm thành công.
Ninh Cáp ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của Bùi Hàn, hai người nhìn nhau mỉm cười.
Đây là lần đầu tiên, kể từ sáng đến giờ cô nhìn thấy người đàn ông này cười.
Nụ cười vui vẻ khẽ mắc ở khóe miệng, đuôi mắt xinh đẹp cong lên, khiến Ninh Cáp sững sờ.
Bùi Hàn nở nụ cười, nhưng trên tay lại không khách khí, anh ta cầm lấy sợi dây điện trên bàn chạm vào người cậu nam sinh.
Tia điện lóe lên, bóng người nơi đó cũng biến mất.
Cuối cùng họ cũng đã tìm ra quy luật, Ninh Cáp thở phào nhẹ nhõm, cô ngồi xuống đầu giường, kéo gối lót sau lưng, hai tay đặt lên bụng, ánh mắt nhìn lên trần nhà, trong lòng hạ quyết tâm.
Trong nhiệm vụ này, hai người trong một phòng sẽ đồng thời suy nghĩ cùng một lúc, điều này sẽ tạo ra các nhân vật trong phim kinh dị do chính bản thân họ nghĩ ra.
Côи ŧɧịt̠ sáng sau khi vào phòng, đầu óc mọi người trống rỗng, mọi thứ đều an toàn.
Những người ở phòng 202 là những người xé tờ báo đầu tiên, bọn họ nhìn thấy tấm áp phích hình người đàn ông đeo mặt nạ, sau đó nảy lên ý nghĩ về người đàn ông đeo mặt nạ, hậu quả là hắn thực sự xuất hiện. Cuối cùng cả hai đều bị gϊếŧ bởi những gì mà họ suy nghĩ.
Sau đó, mọi thứ bắt đầu trở nên rối loạn, mất kiểm soát, không thể cứu vãn.
Tất cả mọi người đều nhìn thấy tấm áp phích phim kinh dị, đồng thời bắt đầu cùng nhau suy nghĩ linh tinh.
Ở vòng thứ hai, Da Đầu Xanh và Tóc Xám Bạc của phòng 205 chắc chắn đã nghĩ về người đàn ông đeo mặt nạ vừa rồi, thế nên hắn ta lập tức xuất hiện ở đó. Nhưng đã bị KO* bởi Bùi Hàn.
*KO (knock out): gạ gục, nốc ao, đo ván…
Để tìm ra quy luật, Bùi Hàn đã cùng Ninh Cáp xé tấm áp phích của phòng 205 và nhìn thấy con búp bê xấu xí. Sau khi vòng 3 bắt đầu, hai người cùng nhau nghĩ về con búp bê xấu xí kia, và tất nhiên con búp bê xấu xí thực sự đã xuất hiện.
Ở vòng 4, cô gái trẻ và cậu bé ở phòng 201 cùng lúc nghĩ về một con cá mập, tiếp đó cá mập trực tiếp thả mình vào căn phòng.