Chương 2

Ninh Cáp đứng dậy, vừa định rời đi, bỗng nhiên để ý thấy cổ tay phải của cô gái này đang đeo một chiếc vòng tay.

Vòng đeo tay có màu đen, màn hình hiển thị rộng và dài, vừa vặn với độ cong của cổ tay, phần còn lại là vòng cao su hẹp hơn rất nhiều.

Màn hình hiển thị 【07:58:02】

Các con số liên tục nhảy lên, chỉ trong nháy mắt số 02 ở cuối lập tức biến thành số 01.

Chuỗi số này càng ngày càng nhỏ, không phải là thời gian, Ninh Cáp nghĩ, đây là chuỗi số đếm ngược đang giảm dần theo từng giây.

Đếm ngược trong khoảng tám giờ đồng hồ.

Chiếc vòng trông giống như một chiếc đồng hồ thông minh, không chừng có thể gọi điện.

Cánh tay đeo vòng của cô gái bị đè ở dưới thân, Ninh Cáp cẩn thận rút cổ tay cô ra, loay hoay mò mẫm chức năng của chiếc vòng ấy.

Xác thực có một icon (biểu tượng) nhỏ màu xanh lá cây hình chiếc điện thoại.

Nếu gọi điện thoại như thế này thật bất tiện, Ninh Cáp tháo chiếc vòng ra, cầm lấy, ấn 120.

Phía đối diện im lặng hồi lâu, cuối cùng có một giọng nữ lạnh lùng truyền đến, “Xin chào, số điện thoại quý khách không đúng, vui lòng kiểm tra trước khi gọi.”

Số điện thoại cứu thương khẩn cấp không đúng, làm sao có thể?

Ninh Cáp không thể hiểu được, nhấn lại một lần nữa, nhưng nó vẫn không đúng.

Ninh Cáp đành phải ấn số 110, nhưng số này cũng không đúng.

Ninh Cáp không hiểu lắm, cô ngước mắt nhìn lên phía nhân viên thu ngân.

Nhân viên thu ngân đang tựa vào quầy để nhìn ra ngoài, thấy Ninh Cáp đang nhìn mình, cô ấy lập tức nở một nụ cười chuyên nghiệp và khôi phục thuộc tính “máy lặp” của mình, “Xin chào, tổng cộng là mười lăm tệ.”

Mười lăm tệ và mười lăm tệ, hết lần này đến lần khác!

Ninh Cáp quyết định phải “xử lý” cô nhân viên thu ngân cố chấp này trước, bèn đưa tay vào túi định lấy điện thoại để thanh toán, bỗng chợt nhận ra trên người mình lúc này không có di động, vì thế cô đành phải đưa hai tờ tiền duy nhất trong túi cho cô ta.

Một tờ năm tệ và một tờ mười tệ, không nhiều không ít, vừa đủ.

Máy tính tiền khẽ vang lên, cô thu ngân hài lòng, đẩy hộp lẩu Oden về phía trước một lần nữa.

Ánh mắt Ninh Cáp vẫn nhìn vào chiếc vòng đen, một tay lướt mục danh bạ, cố gắng tìm xem có số nào là của người nhà cô gái hay không, tay còn lại theo bản năng nhận hộp lẩu.

Hình ảnh dưới đất vô tình đập vào khóe mắt.

Tay cô run lên, suýt nữa làm đổ hộp lẩu nóng hổi.

Trên mặt đất trống không, cô gái nằm đó lúc nãy đã biến mất.

Nếu không phải chiếc vòng vẫn còn trong tay Ninh Cáp, sự tồn tại của cô ta quả thật giống như một ảo ảnh do cô tưởng tượng ra.

“Người vừa rồi nằm đây ở đâu? Sao đột nhiên lại biến mất?” Ninh Cáp hỏi nhân viên thu ngân.

“Cô ấy không có ở đây à?” Nhân viên thu ngân ngạc nhiên nhìn thử, sau đó nở nụ cười chuyên nghiệp với Ninh Cáp, “Cảm ơn quý khách đã đến, quý khách đi thong thả!

Ninh Cáp: “…”

Mới chớp mắt nười đã biến mất, lẽ nào khi Ninh Cáp quay lại thanh toán hóa đơn, cô ấy đã đứng dậy và đi ra ngoài? Nhưng mà chiếc vòng tay của cô ta vẫn nằm trong tay Ninh Cáp.

Ninh Cáp nhanh chóng cầm hộp Oden lên, nắm chặt vòng tay rồi đuổi theo.

Giọng nhân viên thu ngân vang lên từ phía sau, nghe nhiệt tình dào dạt nhưng lại mang theo cảm giác máy móc kỳ lạ, “Hoan nghênh quý khách lần sau lại đến!”

Bên ngoài cửa hàng tiện lợi là một con đường nhỏ đã vài năm tuổi, mặt đất sáng bừng bởi ánh nắng chói chang, xung quanh đây yên tĩnh, thậm chí không có một bóng người.

Nếu cô gái kia đi ra ngoài, không có lý nào mất dấu nhanh như vậy.

Ninh Cáp đang nhìn xung quanh thì đột nhiên chiếc vòng trong tay cô rung lên.

Một cảm giác kỳ lạ giống như có dòng điện truyền đến từ chiếc vòng đen, nó len lỏi trong bàn tay Ninh Cáp làm cho cô có cảm giác hơi tê mỏi, giống như một chùm kim nhỏ chảy dọc theo cánh tay, hướng thẳng tới não của cô.

Dường như có thứ gì đó trong đầu cô, giống như một lớp thủy tinh mỏng, lại giống như một tầng màng mỏng, bị dòng điện của chiếc vòng tác động, “bùm” một cái —

Vỡ.

Dường như khói mù của giấc mộng bao phủ bấy lâu cuối cùng cũng tan biến, một cảm giác rõ ràng thông suốt xuyên thấu từ đầu xuống tận lòng bàn chân.

Trên vòng tay hiện lên một dòng chữ:【Đã thành công bước vào thế giới phó bản, đang nạp dữ liệu phó bản.】