Lần này, tất cả mọi người đều im lặng, co ro trong góc và cố gắng tránh xa những tấm áp phích trên tường nhất có thể.
Lần này nhanh hơn trước rất nhiều, thời gian tính giờ mới bắt đầu một phút, ngay lập tức có người hét lên thành tiếng, điên cuồng kêu cứu mạng.
Bùi Hàn cầm rìu lửa đi qua bức tường 204 bên cạnh, Ninh Cáp theo sau.
Chị Chủ Quầy và Owen của phòng 204 đều ổn, giọng hét đến từ phòng 205 ở phía xa hơn.
Hai người chưa kịp tiến vào lỗ hổng, đã thấy Da Đầu Xanh và Tóc Bạc Xám của 205 đang theo hướng bên này chui sang.
Da Đầu Xanh rõ ràng đã bị thương, trong lòng bàn tay có một lỗ thủng lớn vẫn đang chảy máu tanh tưởi, hắn ta cũng chẳng rảnh quan tâm tới vết thương này, dù té ngã và cả lộn nhào thì vẫn cố gắng sử dụng của cả tay và chân mình hòng chui qua chiếc lỗ đã đập trên tường.
Bọn họ sợ hãi như vậy là bởi vì phía sau còn có người thứ ba đuổi theo.
Người nọ theo sát bọn họ, khom lưng cúi xuống chui sang cái lỗ.
Hắn ta mặc một chiếc áo choàng đen, đội mũ trùm đầu và đeo một chiếc mặt nạ trắng, giống hệt như hình ảnh trên tấm áp phích.
Mấu chốt chính là, trên tay hắn đang cầm một con dao sắc bén dài khoảng một thước*.
*Một thước (theo Trung Quốc) bằng khoảng 33 cm.
Quái vật trên tấm áp phích thực sự xuất hiện, lần này ngay cả da dầu Ninh Cáp cũng có chút tê dại.
Bùi Hàn tiến lên một bước, thừa dịp người đàn ông mặc áo choàng đen chỉ mới chui được nửa thân trên, anh ta giơ rìu lên, linh hoạt bổ xuống một cách gọn gàng.
Ra tay rất nhanh và tàn nhẫn, trong nháy mắt thứ quái vật kia đã được giải quyết.
Da Đầu Xanh hoảng sợ nhìn về phía sau, vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, “Thứ này thật sự có thể gϊếŧ chết quái sao?”
Chị Chủ Quầy lặng lẽ bình luận: “Nhìn qua giống như gϊếŧ khá dễ dàng.”
“Dễ gϊếŧ cái rắm,” Da Đầu Xanh nói, “Vừa rồi tôi đã đá hắn một cước, người hắn ta cứng như đá. Cô đi ra ngoài hỏi thăm thử xem, tôi ở phố Trường Hưng Tôn Tam đá người bằng một chân, có ai không phải…”
Nói được nửa chừng, chính mình cũng cảm thấy không thú vị, có hơi quê, anh ta liếc nhìn Bùi Hàn đầy ái ngại.
Bùi Hàn gϊếŧ thứ này đơn giản như một người lành nghề đang chặt củ cải trắng.
Trên mặt Bùi Hàn không có biểu cảm gì, chỉ chậm rãi lau cái rìu bị bẩn bằng tấm vải trắng bên cạnh.
“Thật là thú vị.” Owen đến và đá vào người đàn ông mặc áo choàng đen đang bất động, nói một cách công tâm, “Ừm, thật sự rất cứng rắn.”
Tóc Bạc Xám vuốt mông ngựa nói, “Nhưng không cứng bằng anh Bùi.”
Owen ngạc nhiên: “Hả? Sao cậu biết anh ta cứng?”
Một lúc sau, người mặc áo choàng đen ‘cứng’ kia cũng không còn cứng nữa, dần dần hóa thành tro đen rồi biến mất.
Trong mười phút tiếp theo, không có chuyện gì xảy ra nữa, tất cả mọi người cứ thế sống sót cho đến thời gian ‘tự do’.
Mọi người ngay lập tức tập trung vào phòng 203 của Ninh Cáp.
Da Đầu Xanh cân nhắc, “Để tôi nói cho mọi người biết, lớp giấy báo kia không phải là một tờ báo đơn giản, đó là một phong ấn có uy lực lớn do chuyên gia tạo ra để phong ấn tờ áp phích đấy, phòng 202 bọn họ đã vô tình gỡ bỏ lớp phong ấn, ngay lập tức con quái vật kia đã được thả ra.”
Ninh Cáp nghĩ thầm: Phong ấn cái đầu cậu ấy, ‘vị cao nhân’ dán báo chính tôi đấy.
Tất nhiên, ký ức về việc dán tờ báo có thể là giả, nó được tạo ra bởi hệ thống trong tâm trí Ninh Cáp, nhưng Ninh Cáp cảm thấy, cốt truyện hẳn là cùng logic trước sau như một với bản thân cô.
Không có lý do gì để cho NPC như cô có những ký ức về việc dán những tờ báo kia, kết quả lại là nó được một bậc thầy huyền học phong ấn được.
Điều này không hợp lý.
Da Đầu Xanh nói tiếp: “Hiện tại quái vật đã bị chúng ta bổ chết, chỉ cần chúng ta không tự tiện xé mở tờ báo, đoán chừng chuyện gì cũng sẽ không xảy ra.”
Bùi Hàn lạnh lùng liếc nhìn anh ta, hỏi một vấn đề.
“Nếu con quái vật xuất hiện là do phòng 202 xé tờ báo ra, vậy vì sao lần thứ hai nó xuất hiện khi tấm áp phích chưa vẫn được mở ra, và tại sao nó lại xuất hiện trong phòng 205 của anh thay vì phòng 202? Lý do là gì?”
Da Đầu Xanh á khẩu không trả lời được.
Theo lời anh ta nói, lúc đó anh ta và Tóc Bạc Xám đang ngồi trò chuyện thì bất ngờ kẻ bịt mặt từ đâu xuất hiện, dùng dao rượt đuổi và đâm loạn xạ hai người bọn họ.