Hắn và Tóc Bạc Xám được chia vào một phòng, đều là thanh niên, đều có kinh nghiệm vượt qua phó bản, hơn nữa họ thực sự không muốn ở chung thuyền với nhóm người già, yếu và có nạn cùng chịu này.
Nhưng tất cả mọi người đều đồng ý đập phá bức tường, ngay cả Tóc Bạc Xám cũng muốn thử, thế nên Da Đầu Xanh cùng đành phải miễn cưỡng đồng ý.
Mọi người cầm cái ghế lên, bắt đầu làm việc.
Vách ngăn rất mỏng, không cần tốn nhiều sức lực đã có thể đập một lỗ hổng trên tường to gần bằng một người lớn bình thường.
Hiện tại, từ phòng 201 đến phòng 205, tất cả năm phòng đều đã được đả thông với nhau.
Ninh Cáp tiếp tục đưa ra ý tưởng, “Khi thời gian ‘nghỉ ngơi’ bắt đầu, hay là chúng ta cứ từ các lỗ chui vào một căn phòng, tập trung mọi người lại để thuận tiện giúp đỡ lẫn nhau?”
Ninh Cáp cảm thấy việc này có thể thực hiện được.
Vừa rồi cô và Bùi Hàn chui từ phòng mình sang phòng 202 bên cạnh trong thời gian “nghỉ ngơi” mà không bị bất kỳ hình phạt nào.
Đề xuất này bỏ qua mệnh lệnh phân thành các phòng của chiếc vòng tay, điều này còn ‘ngạo mạn’ hơn là mở một lỗ hổng trên tường.
Lần này Da Đầu Xanh bất luận như thế nào cũng không đồng ý, cho rằng đó chỉ là chuyện vớ vẩn.
Ngay cả Tóc Bạc Xám cũng nói: “Dù sao thì các phòng đều đã thông nhau, phòng ốc cũng nhỏ, tổng thể không khác mấy so với ở một phòng.”
Không ai trong số họ dám chơi lớn như vậy, vì vậy Ninh Cáp đành phải từ bỏ.
【Cái gì! ! ! 】
Ninh Cáp: “…”
Trong đầu cô lại xuất hiện ý niệm mới.
【Tôi muốn lên xem họ cần gì, nhưng kết quả hóa ra có người đã chết??? 】
Ninh Cáp nghe mà không nói một lời, tự hỏi ‘cô’ muốn làm gì tiếp theo.
【Làm như thế nào bây giờ? Bọn họ có cần vũ khí để tự vệ sao? Có một chiếc rìu cứu hỏa trong kho ở góc cầu thang.】
【Thật không may, có năm phòng ở đây nhưng chỉ có một chiếc rìu. Vậy thì nó nên dành cho ai đây?】
【Như vậy đi, ai cướp được thì tính của người đó vậy.】
【Đánh nhau đi, đánh nhau đi! 】
Ninh Cáp: “…”
Đây là không sợ thiện hạ không loạn à?
Ninh Cáp bước ra ngoài đi xuống tầng, trong nháy mắt liền trở lại, trong tay nắm chặt một chiếc rìu chữa cháy.
Cô đi thẳng đến trước mặt Bùi Hàn, đưa cho anh ta cây rìu.
Chiếc rìu có thể được đưa cho Bùi Hàn. Không chỉ bởi vì anh ta có vẻ là một Alpha rất lợi hại, mà còn bởi vì trong khi thời điểm người ở phòng bên cạnh khóc thảm thiết, anh ta là người đầu tiên dám xuyên tường chui qua.
Anh ta có ý giúp đỡ bọn họ, dĩ nhiên cũng sẽ giúp những người khác.
Mọi người đều tròn mắt khi nhìn thấy chiếc rìu.
“Cô từ đâu tìm được thứ đồ tốt này vậy?” Owen hỏi.
“Thời điểm khi lên tầng tôi có thấy.” Ninh Cáp trả lời một cách mơ hồ.
Bùi Hàn nhìn xuống cái rìu, lại nhìn lên Ninh Cáp rồi mới đưa tay cầm lấy.
Ninh Cáp không buông tay chiếc rìu, cùng với anh ta thỏa thuận, “Nếu phòng nào xảy ra chuyện, anh sẽ đi qua giúp đỡ chứ?”
Bùi Hàn nheo mắt.
“Được”. Anh ta nói.
Anh ta nhận lấy chiếc rìu, cầm nó ước lượng trong tay rồi xoay vài vòng, như thể nó chỉ là một món đồ chơi cỡ lớn mà thôi.
Chiếc rìu là thứ vũ khí duy nhất tại hiện trường lúc này, đôi mắt của gã da đầu xanh chăm chú nhìn vào nó.
Owen đã nhìn ra, “Anh ta là một Alpha, người thích hợp giữ nó nhất chính là anh ta. Cậu đang muốn tranh giành cùng với một Alpha sao?”
Từ ‘Alpha’ này dường như có ma lực, Da Đầu Xanh không tình nguyện nhưng vẫn ngậm miệng lại.
Thời gian hoạt động tự do sắp hết, mọi người đều trở về phòng.
Lúc đi ra ngoài, Ninh Cáp đột nhiên phát hiện, không biết từ khi nào, hai người chết trên mặt đất đã biến mất, giống như cô gái trong cửa hàng tiện lợi buổi sáng, biến mất như chưa từng tồn tại.
Khoảng thời gian “nghỉ ngơi” hai mươi phút nữa lại bắt đầu.
Vòng thứ hai bắt đầu.