Chương 9: Quá khứ của Lý Vân

Lý Vân bịt miệng lại, không thể kêu gào cũng không thể vùng vẫy, chỉ có thể im lặng chờ đợi khoảng thời gian tàn khốc này trôi qua. Lúc này, ở tầng dưới, một ngọn lửa lặng yên thiêu đốt.

Nó đi theo những chiếc chăn bông mà học sinh đang phơi trên ban công, ngấu nghiến những vật dễ cháy trong mỗi phòng, dần dần trở lên to lớn, cuối cùng đi lên tầng ba, nuốt chửng tất cả các tầng ở phía trên.

Quá trình này có phần chậm chạp, khiến cái chết của Lý Vân trở nên vô cùng tàn khốc.

Giữa bức tường nóng bức và làn khói ngột ngạt, cô không biết mình bị ngạt chết hay bị thiêu chết. Cô chỉ biết rằng, việc đầu tiên cô làm sau khi chết là bẫy tất cả những người bạn cùng phòng cố gắng quay lại ký túc xá để lấy đồ trong khi ngọn lửa chưa lớn.

"Vụ hỏa hoạn xảy ra tại một trường đại học ở thành phố M khiến 5 người bị thương nặng và 3 người bị thương nhẹ. Một nữ sinh viên đại học bị mất tích".

Trong trang báo này, người chết là Lý Vân, 5 người bạn cùng phòng của cô bị thương nặng. Thay vì gϊếŧ họ ngay lập tức, cô đốt cháy da và trút khói xuống cổ họng họ.

Hãy để họ nếm trải nỗi đau mà cô phải chịu đựng.

"Đừng nghĩ đến việc chạy trốn. Tôi chết rồi, tôi sẽ khiến cuộc sống của các người còn đau khổ hơn cả cái chết."

Đây là những lời cuối cùng Lý Vân để lại, đồng thời cũng là nguyên nhân hình thành nên căn phòng bí ẩn này. Sau khi chết, cô để lại nỗi ám ảnh rằng không thể để bạn cùng phòng rời khỏi tòa nhà. Sau khi căn phòng bí ẩn được cải tạo, cô đã điều chỉnh nỗi ám ảnh này về ký túc xá và sử dụng một số biện pháp phản khoa học để khôi phục ký túc xá như trước khi bị đốt cháy.

Sau khi đọc xong âm mưu bị ẩn giấu này, Tô Tử Lê cảm thấy sợ hãi.

May mắn thay, vì lòng thương xót, cậu đã lấy bức ảnh và nói với Lý Vân rằng cậu sẽ đưa bức ảnh cho mẹ của cô. Điều này làm Lý Vân có phản ứng, nếu không, khi đưa thi thể xuống, cậu sẽ phải đối mặt với một "Lý Vân" đang bị nỗi ám ảnh điều khiển.

Có bị đánh chết tại chỗ hay không lại là chuyện khác, rất có thể tính mạng của cậu sẽ nguy hiểm nếu hết thời gian quy định.

Sẽ bị xóa sổ ngay tại chỗ!

Tô Tử Lê không muốn mạo hiểm mạng sống của mình để đi kiểm tra xem lời nói trong trò chơi là thật hay giả. Cậu cau mày suy nghĩ một lát, sau đó tiếp tục hỏi: “Vậy bức ảnh ta lấy ra từ trong phòng bí ẩn, ngươi có thể giúp ta đưa nó cho mẹ của Lý Vân được không?

[Có thể.]

Thật bất ngờ, trò chơi đã đồng ý.

[Người chơi có sẵn sàng chi 50 tích phân làm phí chuyển phát nhanh lần này hay không.]

Tô Tử Lê: "..."

Gửi chuyển phát nhanh tốn 50 tích phân, sao ngươi không đi ăn cướp đi?

"Điểm tích phân tính như thế nào?"

[Chuyển đổi theo điểm phòng bí ẩn do hệ thống tính toán, tỷ lệ chuyển đổi là một đổi một.]