"Tôi là Hạ Huyền."
Vào căn phòng bí ẩn được năm phút, Tô Tử Lê rốt cục cũng biết được tên người này.
Cậu làm vẻ mặt lạnh lùng trả lời: "Tôi tên là Tô Tử Lê."
"Cậu đang tức giận?"
Hạ Huyền quay lại nhìn cậu.
Họ hiện đang tìm kiếm manh mối xung quanh chiếc bàn nơi đặt những tấm bài vị.
Ngọn lửa nến màu cam phản chiếu trên mặt Tô Tử Lê, để lại phía sau một vệt nửa sáng nửa tối.
Nước da của hắn rất trắng, trong môi trường mờ ảo, rõ ràng nó còn trắng hơn những người khác vài tông, vẻ bề ngoài thanh tú làm khuôn mặt vô cùng nổi bật. Hắn là người đã trưởng thành nhưng trông có vẻ giống như một sinh viên tràn đầy năng lượng.
Nhìn đẹp mắt và rất dễ chịu.
Hạ Huyền nhìn cậu, hơi nheo mắt lại. Một biểu cảm phức tạp hiện lên trên khuôn mặt hắn rồi lại biến mất.
"Nói cậu trông đẹp không phải là một lời khen sao?"
"Tại sao lại tức giận?"
Tô Tử Lê: "..."
“Khi hình dung về tôi, có thể đừng so sánh tôi với con gái nữa được không?” Tô Tử Lê khẽ cau mày, “Điều này sẽ làm tổn thương Cát Ngọc Thanh, đối với tôi cũng không tôn trọng.”
"Xin lỗi, lúc nãy nhất thời nhanh miệng."
Hạ Huyền sờ cằm, suy nghĩ một lát: “Vậy để tôi khen cậu lại lần nữa?”
"Tôi cảm thấy cậu là người đẹp nhất trên thế giới."
"So với bất cứ ai khác đều đẹp hơn."
Tô Tử Lê: "..."
Sao trông hắn giống biếи ŧɦái vậy?
Cậu không muốn nói chuyện với người này nữa, Tô Tử Lê quay người lại, cẩn thận tìm kiếm manh mối.
Tòa nhà tổ này có diện tích rất lớn, nhưng kết cấu thoạt nhìn có vẻ không phức tạp lắm. Ngoại trừ những tấm bài vị ở giữa, hai bên đều trống rỗng. Khi đến gần rìa, có thể mơ hồ nhìn thấy thứ gì đó.
Hạ Huyền chủ động đem bài vị ra nhìn.
Tô Tử Lê nghiêm túc khoanh tròn nó.
Chiếc bàn rất rộng, lưng dựa vào tường, vòng tròn phía trước được bao phủ đầy những tấm bùa tâm linh.
Không biết đã bao lâu không có người đến đây. Những tấm bài vị này đều phủ một lớp bụi dày, chữ viết trên đó gần như không thể nhìn thấy được.
Sau khi chọn một cái, Tô Tử Lê nhìn chằm chằm nửa phút mới nhìn ra trên đó viết những chữ gì.
“Điền Nhị Ngưu Chi Vị”
“Phụ Điền Đại Tráng Lập”
Chữ "Điền Nhị Ngưu" có kích thước khá lớn, nằm ở trung tâm của tấm bài vị. “Điền Đại Tráng” nhỏ hơn, được liệt kê ở góc dưới bên phải.
Tất cả được sắp xếp theo chiều dọc.
Những tấm bài vị bên cạnh đều có hình dáng giống nhau, tên gọi đều rất mộc mạc.
Nhưng điều đáng ngạc nhiên là người lập nên những tấm bài vị này đều là cha hoặc mẹ, từ nãy đến giờ đều không thấy có cả cha và mẹ được ghi trên đó cùng 1 lúc.
Không thể nào là vị trí quá nhỏ, không đặt vừa chữ phải không?
Hạ Huyền đứng bên cạnh Tô Tử Lê, cùng cậu xem bài vị, một lúc sau hắn đột nhiên tặc lưỡi, thấp giọng lẩm bẩm: "Lời này thật xấu xa."
Tô Tử Lê: "..."
Hắn có nhớ những gì hắn vừa nói với mọi người không?
Hắn đã nói là phải tôn trọng khi đến gần.
Đây là điều Hạ Huyền nói với người khác, vậy tại sao đến lượt hắn lại làm loạn?
Nhưng khi Hạ Huyền quay lại, hắn cũng không bị đánh bất tỉnh.
Có lẽ là do hắn nói với giọng nhỏ nhẹ? Hay là vì hắn đã nói đúng sự thật?
Tô Tử Lê nhìn dòng chữ trên tấm bài vị.
Được rồi…
Nó thực sự xấu xa.
"Hình thức trên những tấm bài vị này là cơ bản và đơn giản nhất. Có lẽ tục lệ ở đây chỉ ghi tên cha hoặc mẹ, điều này khá bình thường." Hạ Huyền nhẹ giọng giải thích: “Tôi đã từng thấy qua, nó gần giống như thế này, chúng ta bây giờ tạm bỏ qua việc này, tìm kiếm những thứ khác thôi.”
“Được.”
Tô Tử Lê đáp lại, tiếp tục quan sát.
Ngoài ra còn có một vòng tròn nến được đặt ở phía trước bàn, chân nến có hình hoa sen, bên dưới có một cái bát kim loại, cố gắng để đựng được càng nhiều sáp nhỏ càng tốt.
Vừa giúp bàn không bị ố vàng vừa có thể hạn chế tối đa việc thất thoát dầu sáp.
Trước ngọn nến có hai đĩa bánh bao hấp để nguội.
Có lẽ là đồ cúng tế.