Chương 1: Trò Chơi Gia Đình (1)

[Bạn sẽ chết trong vòng ba ngày, xin hãy cố gắng sống sót.]

Mạc Bạch nhìn dòng chữ to, máu chảy đầm đìa đang lơ lửng trước mặt, lâm vào trầm tư.

Cô không hề hoảng sợ khi gặp phải những sự kiện kỳ

lạ, cũng không sợ chết, dù sao cô cũng vừa trải qua cái chết.

Năm năm trước, Mạc Bạch khi đó mới 18 tuổi, đã gặp phải một thảm họa thiên tai trong chuyến du lịch sau kỳ thi tuyển sinh đại học.

Một trận động đất mà không ai ngờ tới gây ra lở đá, đất đá trên núi lăn xuống đập trúng Mạc Bạch, mặc dù may mắn giữ được tính mạng nhưng cô lại bị thương nặng ở cột sống và các cơ quan nội tạng, khiến cô bị liệt trên giường trong năm năm tiếp theo, và liên tục phải chịu đựng nỗi đau do chức năng nội tạng suy giảm.

Mạc Bạch kiên trì suốt năm năm, nhưng dù sao cô cũng không chống đỡ được nữa, y học hiện đại cũng không thể duy trì sự sống cho cô.

Sau khi trải qua dày vò đau khổ, sự tra tấn của bệnh tật và nỗi sợ hãi cái chết, Mạc Bạch cuối cùng cũng buông bỏ tất cả, thản nhiên đối mặt với tử vong.

Nhưng ngay sau khi nhắm mắt tắt thở, giây tiếp theo cô lại mở mắt ra và nhìn thấy nhìn thấy dòng chữ đỏ như máu này đập vào trong tầm mắt.

Đối mặt với uy hϊếp tử vong phản ứng đầu tiên của Mạc Bạch chỉ là có chút xấu hổ.

Dù sao thì để thoải mái đối mặt với cái chết là một chuyện rất khó khăn, cô thật vất vả điều chỉnh tâm lý đối mặt với cái chết, bây giờ lại mạc danh kỳ diệu sống lại, rồi sau đó lại phải đối mặt với cái chết nữa, điều này không phải là có chút bực bội sao?

*

Nhưng mà Mạc Bạch không có khó xử quá lâu, cô nhanh chóng nhận ra cơ thể mình thoải mái đến không ngờ.

Cô hít một hơi thật sâu, thùy phổi mở ra, dễ dàng hít vào một lượng lớn không khí, không đau ngực, không khó thở, không cần sử dụng máy thở, cô có thể hít thở bình thường và tự nhiên, phổi của cô khá khỏe mạnh!

Không chỉ như thế, dạ dày trướng đau quanh năm, gan luôn đau đớn, vòng eo thường xuyên đau nhức và trái tim thỉnh thoảng co thắt đều đang hoạt động bình thường và nhẹ nhàng vào thời điểm này, trạng thái thân thể của cô dường như đã trở lại trước khi xảy ra tai nạn, cảm giác thoải mái hơn bao giờ hết trong năm năm qua.

Trong lòng Mạc Bạch sinh ra một tia mừng thầm, cô thử đứng lên, đáng tiếc hai chân vẫn là vô tri vô giác.

Cô vẫn ngồi trên xe lăn, không có cách nào đứng thẳng đi lại.

Nhưng điều đó không quan trọng, cô đã rất khỏe mạnh!

Ý thức được trạng thái thân thể của mình tốt hơn trước rất nhiều, Mạc Bạch bắt đầu để ý đến dòng chữ máu này.

Ban đầu, cô nghĩ rằng chết thì chết đi, chẳng khác gì lặp lại những gì cô đã trải qua, nhưng bây giờ cô không khỏi nhìn chằm chằm vào thời hạn “Ba ngày” này, hy vọng thời gian này có thể kéo dài càng nhiều càng tốt.

Suy cho cùng, cô chưa bao giờ "bình thường" như vậy, cuộc sống có thể chạy có thể nhảy mà không phải chịu đau đớn, dường như đã cách đây cả đời.

Mạc Bạch lại đưa mắt nhìn mấy chữ “Xin cố gắng sống sót” này, cô cẩn thận ngẫm nghĩ từng chữ, lĩnh hội ra ý tứ “Chỉ cần cô tránh khỏi nguy hiểm của cái chết, cô có thể khỏe mạnh lâu hơn”.

Để “Cố gắng sống sót”, đầu óc Mạc Bạch bắt đầu hoạt động nhanh chóng.

Cái chết của cô đã là chuyện chắc chắn không thể nghi ngờ, năm năm đau khổ không phải là giấc mơ, trước khi lìa đời bác sĩ lắc đầu nói “Xin lỗi” cũng không phải là giấc mộng, cảm giác mất ý thức lúc chết cũng không phải là mơ.

Còn bây giờ thì sao? Là giấc mơ cô không cam lòng trước khi chết sao?

Mạc Bạch nhìn đôi tay tràn đầy sức sống của mình, tin chắc giờ phút này cũng không phải là mơ.

Trong năm năm, cô đã mơ quá nhiều giấc mơ thân thể đột nhiên hồi phục, cũng đã trải qua quá nhiều lần thất vọng sau khi tỉnh táo. Cô có thể nhận thức rõ ràng, tình cảnh hiện tại tuyệt đối chân thật.

Ba chữ “Sống sót” này, truyền một luồng sức mạnh mới vào linh hồn vốn đã kiệt quệ của Mạc Bạch.

Cô muốn sống!

Không cần thiết phải suy nghĩ những thứ dư thừa như cô gặp phải loại sự kiện thần bí nào, trong thời hạn ba ngày, Mạc Bạch không cần phải suy nghĩ về những chuyện xa vời như vậy, cô quyết định tập trung vào hiện tại.

Điều quan trọng nhất lúc này là, tại sao cô lại chết? Chết theo cách nào? Do người làm hay tai nạn? Nếu như đó là một tai nạn, tại sao lại có khoảng thời gian ba ngày rõ ràng như vậy?