Chương 3: Bắt nạt học đường

Edit: Mùa Thu Của Cỏ Dại

Bắt nạt học đường

"Ai biết được, nếu là tôi thì tôi dứt khoát đi tự tử, còn không biết xấu hổ mà đến trường!" Một nữ sinh khác chán ghét quay đầu lại, ả chính là nữ sinh đối diện lúc Giang Úc bị lột quần, đối với chuyện bị ép nhìn thấy Giang Úc, bị người ta cười nhạo thật lâu, đối với Giang Úc liền sinh ra chán ghét.

Không để ý đến những lời cười nhạo này, trên mặt Giang Úc mặt không chút thay đổi ngồi vào vị trí, nghĩ thầm tình cảnh của nguyên chủ so với tưởng tượng còn ác liệt hơn.

Nhận thấy được cái gì, anh ngẩng đầu lên nhìn thấy cậu nam sinh vừa rồi còn đang cười nhạo anh đã biến mất khỏi chỗ ngồi, khóe miệng giật ra một tia châm chọc, khó trách đó người vừa rồi dẫn đầu ồn ào, thì ra cùng kẻ bắt nạt là đồng bọn.

Quả nhiên, chỉ chốc lát sau Giang Úc đã nhìn thấy một đám người tràn vào phòng học, trong nháy mắt vây kín Giang Úc.

"Tao thật sự không nghĩ tới..." Một giọng nam từ ngoài cửa truyền đến.

"Mày còn dám đến trường?" Người đi tới là một nam sinh tóc đỏ đeo khuyên tai, vóc dáng gã rất cao, khuôn mặt thập phần đẹp trai, nhưng lúc này sắc mặt rất xấu.

Gã tên là Trần Vu, ba gã quyền thế rất lớn, có thể nghênh ngang khắp cả thành phố. Gã thậm chí còn không biết cái gì gọi là kiềm chế, lúc này giống như một con sư tử đực tức giận.

"Tao cảnh cáo mày..." Lời cảnh cáo còn chưa nói hết, gã đã bị Giang Úc nhàn nhạt cắt đứt, Giang Úc xem nhẹ sự chửi bới hùng hổ của gã, hỏi ngược lại.

"Trần Vu, sao ngày nào anh cũng để ý đến tôi vậy?" Anh từ chỗ ngồi đứng lên nhìn thẳng với Trần Vu, mọi người lúc này mới ý thức được, anh cư nhiên cùng Trần Vu cao một mét tám ngang nhau.

Giang Úc có cao như vậy không?

Bầu không khí căng thẳng ngưng tụ, Giang Úc đến gần Trần Vu, mơ hồ mang theo cảm giác áp bách, ngay khi mọi người cho rằng hai người muốn đánh nhau, Giang Úc đột nhiên cười.

"Anh thích tôi sao?" Giọng nói của thiếu niên phảng phất như nước suối thấm vào ruột gan, ánh mặt trời chiếu lên người anh mạ một tầng ánh sáng ấm áp, trên khuôn mặt tuấn tú giương lên một độ cong, trong mắt có ánh sáng, khiến người ta không thể dời mắt.

Anh giống nam chính trong một bộ phim thanh xuân, đáng tiếc bầu không khí hiện tại không đúng.

"Mày nói cái gì?!" Trần Vu cảm thấy mình bị vũ nhục thật lớn, hơn nữa còn đến từ Giang Úc, một kẻ yếu đuối có thể bị người khác sĩ nhục, khiến cho hai má gã nhất thời đỏ bừng, trợn to hai mắt.

"Mày dám nói lại lần nữa đi?! Tao dám cam đoan mày không còn một chiếc răng nào nữa", gã ta đã nghĩ đến việc đánh gãy toàn bộ hàm răng của Giang Úc, cho đến khi anh không dám xuất hiện trước mặt gã nữa, dù sao nhà gã cũng không phải bồi thường không nổi.

Giang Úc lại không để ý đến uy hϊếp của gã, gằn từng chữ.

"Tôi nói... Anh thích tôi, phải không

【Leng keng leng keng...】 Tiếng chuông lên lớp vang lên, giáo viên chủ nhiệm lớp Giang Úc đúng giờ bước vào lớp học, ông ta là một giáo viên dạy môn toán cao gầy, nhìn thấy cảnh tượng này, kinh ngạc một câu cũng không nói nên lời.

" Cút qua đây!" Nếu hôm nay Trần Vu buông tha cho Giang Úc, nhiều người nhìn gã như vậy, thì gã còn lăn lộn ở cái trường này như thế nào?

Gã kéo cổ áo Giang Úc, trước mắt bao người muốn dẫn người ra khỏi phòng học.

Mà giáo viên chủ nhiệm vừa rồi tiến vào, coi như không thấy việc này, quản lý trật tự chỗ ngồi, coi thường nạn nhân và bắt đầu giảng bài. Rõ ràng dung túng và coi thường nạn nhân như vậy, Giang Úc phân tâm quay đầu nhìn giáo viên chủ nhiệm này, bị Trần Vu nhân cơ hội kéo ra ngoài.

Đây là hoàn cảnh thực sự của nguyên chủ.

Giang Úc không thích có người kéo cổ áo mình, anh giơ tay vung tay Trần Vu, đã bị đẩy vào nhà vệ sinh công cộng. Đây là nhà vệ sinh nam bình thường, để tránh trường học bị mất nước, cố ý đặt một cái thùng chứa nước trong nhà vệ sinh, tiểu đệ của Trần Vu thuần thục nhân cơ hội nhấc thùng nước hắt lên.

Giang Úc bất ngờ không kịp đề phòng bị tưới nước đầy đầu, hiển nhiên bọn họ đã làm chuyện tương tự như vậy với nguyên chủ vô số lần.

"Giang Úc, quỳ xuống xin lỗi Vu ca, trong lòng Vu ca sẽ hạ thủ lưu tình tha cho mày một mạng." Tâm tình của Lý Cao hôm nay quá nóng nảy, bình thường bọn họ khi dễ Giang Úc, phần lớn đều xuất phát từ tâm lý trêu chọc cười nhạo, không có lần nào giống như lần này, khiến Trần Vu tức giận như vậy.

Nếu như gây ra án mạng thì không tốt, Trần Vu phú nhị đại không sợ, cũng không có nghĩa là những người bình thường như họ không sợ.

"..... Vu ca? " Lý Cao chờ đợi Trần Vu đáp lại, còn tưởng rằng gã tức điên rồi, kỳ quái nhìn Trần Vu.

Chỉ thấy Trần Vu ngây ngốc nhìn Giang Úc, ánh mắt anh ta không thuận theo mà nhìn về phía Giang Úc, áo sơ mi trắng của Giang Úc ướt đẫm, bởi vì quần áo bó sát trên người mà lộ ra làn da trắng trẻo, hơn nữa Giang Úc vốn lớn lên đã xinh đẹp, cư nhiên khiến cho người khác không thể rời mắt.

“...... Bọn mày ra ngoài hết." Trần Vu khôi phục lại bình tĩnh nói, gã ra lệnh, làm cho một đám tiểu đệ sờ không ra đầu óc, đành phải nghe lời gã rời khỏi nhà vệ sinh, thuận tay còn đóng cửa lại.

Giang Úc nhíu mày, rõ ràng nhận ra Trần Vu không đúng, ánh mắt tương tự Giang Đào, chỉ thấy Trần Vu chậm rãi kề sát anh, Giang Úc ở trong mắt gã thấy được tia du͙© vọиɠ.

Một tiếng trầm vang qua đi, Trần Vu cuộn mình thành hình con tôm, thống khổ ngã xuống đất.

Anh bước qua Trần Vu, đi ra khỏi nhà vệ sinh, tiểu đệ Trần Vu nhìn thấy Giang Úc nguyên vẹn đi ra, đều rất kinh ngạc.

"Làm sao có thể là mày! Vu ca đâu?!" Nhưng Giang Úc chỉ nhìn thoáng qua những người này, xoay người rời đi, Lý Cao là người đầu tiên chú ý tới Trần Vu bị đánh ngã trong nhà vệ sinh.

"Vu ca!"

Tiết cuối cùng của buổi chiều là tiết thể dục, trên bãi cỏ lấy Giang Úc làm trung tâm, Giang Úc cũng không quan tâm đến những thứ này, anh híp mắt hưởng thụ ánh mặt trời ấm áp, bỗng nhiên một bóng dáng che khuất anh.

"Xin chào, tôi có thể làm quen với cậu được không?" Giang Úc có chút ngoài ý muốn dưới tình huống này, còn có người chủ động cùng anh bắt chuyện. Anh nhìn qua, một thiếu nữ váy trắng đứng trước mặt anh, nàng thân thiện cười nói, nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Giang Úc.

"Tôi là Ngu Dao ở lớp 5"

"Giang Úc" Giang Úc xuất phát từ lễ phép, đáp lại.

"Tôi biết cậu, Giang Úc, chuyện của cậu, tôi có nghe nói qua." Ngu Dao nghe được chuyện lúc sáng, vì Giang Úc bị bắt nạt mà cảm thấy phẫn nộ.

"Bọn họ quá tệ! Sớm hay muộn gì cũng sẽ bị báo ứng! ”

"Vu ca! Đó không phải là Giang Úc sao? Nó cư nhiên cùng Ngu Dao ở cùng một chỗ! "Lý Cao ngồi bên cửa sổ, bởi vì lớp học vô cùng khô khan, anh ta giống như bình thường nhìn ra ngoài cửa sổ, vô tình nhìn thấy một nam một nữ trên bãi cỏ sân thể dục, rất khϊếp sợ nói với Trần Vu.

Trần Vu vốn nằm sấp trên bàn ngủ, nghe vậy không buồn ngủ nữa, miệng gã bởi vì bị thương mà rách miệng, người trong phòng y tế dán một băng cá nhân lên khóe miệng gã, lúc này đang đau đớn, vẻ mặt gã vô cùng âm u nhìn qua.

Hầu như tất cả mọi người đều biết, Trần Vu đối với Ngu Dao có ý tứ, ngại mặt mũi mà không có thổ lộ thôi, gã gắt gao nhìn chằm chằm Giang Úc.

Lại nhớ tới buổi sáng mình bị đánh nằm sấp như thế nào, sắc mặt càng kém, gã quả thực là bị quỷ hồn mê tâm, gã vốn là thẳng nam, cư nhiên đối với Giang Úc có ý đó...

Trần Vu thầm mắng mình có bệnh, tức giận đứng lên, phát tiết đá một cước vào cái bàn, đi ra khỏi phòng học.

"Lão đại, anh đi đâu vậy? Là muốn giáo huấn tiểu tử Giang Úc kia sao?! ”

......

"Cậu tìm tôi có chuyện gì sao?" Giang Úc nghi hoặc nhìn cô, làn da trắng, mái tóc đen mềm mại xinh đẹp, đôi mắt cong cong mang ý cười, ngũ quan tinh xảo xinh đẹp, đại khái sẽ là ánh trăng sáng trong thanh xuân của rất nhiều người.

Giang Úc vốn sẽ không cùng loại người này giao tiếp.

"Tôi chỉ muốn giúp cậu, tôi chính là nhìn không quen bọn họ khi dễ người! Tôi sẽ giúp cậu bắt nạt lại bọn họ! "

"Sau giờ học, cậu hãy đi với tôi! Anh trai tôi sẽ đến đón tôi, anh ấy rất tuyệt vời! Có anh ấy bọn họ chắc chắn không ức hϊếp được cậu".

Ngu Dao nói rất sinh động, ngũ quan trên mặt cũng trở nên sống động lên, trong giọng nói tràn ngập sùng bái đối với anh mình, Giang Úc bất giác mỉm cười.

Ngu Dao cũng cười, cô đứng dậy vỗ vỗ váy, chắc chắn nói: "Tôi coi như là cậu đã đồng ý rồi nha!".

Giang Úc không coi lời Ngu Dao nói là thật, phong cách cô nàng có chút khác biệt, giống như một tiểu cô nương đã từng rơi vào câu chuyện đó, Giang Úc cũng không trông cậy vào cô can thiệp vào chuyện của mình, anh tính toán khi tan học đi trước Ngu Dao một bước, cho đến khi anh nhìn thấy Ngu Dao còn chưa tan học đã ở trước cửa lớp chờ anh".