Hạ Tân Xuyên bước nhanh vào kho đông lạnh đặt thùng hàng xuống, hắn đi ra chỉ tay vào cái ghế nhỏ ở cửa,
"Ngồi yên đó."
Nói xong hắn lại bắt đầu dọn dẹp những thùng hàng khác, lúc quay đầu vẫn thấy Tân Tâm lẽo đẽo theo sau, tay chân run rẩy như người bị động kinh, hắn thờ ơ nói một câu: "Đừng gây thêm phiền."
Tân Tâm kéo cái ghế nhỏ ngồi xuống, muỗi trong sân bu quanh cậu như máy bay ném bom, Tân Tâm nâng cánh tay mềm nhũn "bép bép" đập muỗi, thuận tiện xem như vỗ tay khen tặng Hạ Tân Xuyên.
Đôi mắt cậu gắt gao dán chặt lên người Hạ Tân Xuyên đang đi qua đi lại như bay giữa kho lạnh và sân chứa hàng, hắn vừa ra khỏi kho lạnh một lần, Tân Tâm lại hỏi một lần.
"Anh, là anh phải không?"
Hạ Tân Xuyên mặc kệ cậu, ngay cả ánh mắt cũng không thèm cho cậu lấy một cái.
Tân Tâm yên tâm.
Cái nết này là đúng rồi.
Hắn làm việc liên tục hơn một giờ, hệt như siêu nhân, hắn cũng không cần thời gian nghỉ ngơi, làm một mạch cho đến khi kho hàng được dọn dẹp sạch sẽ. Tân Tâm thấy cái áo thun xám của hắn đã ướt đẫm biến thành màu sẫm, dính chặt lên người, có thể thấy rõ ràng hình dáng cơ bụng.
Tân Tâm vội vàng đứng lên, đi tới cẩn thận hỏi một câu: "Anh?"
Hạ Tân Xuyên cuối cùng cũng nhìn cậu, ánh mắt kia như muốn sút bay cậu, hắn nhấc chân đi về phía cầu thang bên cạnh.
"Anh, Triệu Hồng Vĩ là ai? Vì sao mọi người đều không muốn ngủ giường của anh ta, anh cũng không để em ngủ?"
"Có phải anh ta chết rồi không?"
"Quỷ em đυ.ng có phải Triệu Hồng Vĩ không?"
"Anh, anh nói một câu đi, anh."
Hạ Tân Xuyên vẫn mặc kệ cậu, Tân Tâm đi theo cạnh hắn, liếc nhìn cánh tay hắn, trên cánh tay phủ một tầng mồ hôi trong suốt, giống như bôi một lớp dầu.
Cậu cũng không ôm tay hắn nữa.
Trên hành lang không có ánh đèn, tối đen như mực, giống như con dã thú đang há miệng chờ sẵn, Tân Tâm cứng người, Hạ Tân Xuyên bên cạnh bước đi như không có chuyện gì, một bước hai bậc lên lầu, Tân Tâm theo không kịp, cậu thò tay níu người phía trước.
Hạ Tân Xuyên quay đầu, mặt vô cảm.
Tân Tâm run rẩy nói: "Em sợ tối."
Hạ Tân Xuyên nhìn chằm chằm bàn tay Tân Tâm đang túm lấy lưng quần hắn,
"Cho nên? Muốn tôi cõng cậu lên?"
Tân Tâm: Cũng không phải không được.
Tân Tâm nhìn thoáng qua cái áo thun ướt đẫm của Hạ Tân Xuyên, không chỉ có mùi mồ hôi, còn có mùi khói dầu gia vị, ánh mắt cậu mờ mịt, nhưng vẫn bị Hạ Tân Xuyên nhìn ra.
Hắn nhếch khoé miệng.
Không kéo áo, chỉ kéo quần, hoá ra là chê áo hắn bẩn.
Nhát gan còn lắm chuyện.
Hạ Tân Xuyên vươn tay túm cổ áo Tân Tâm.
Cậu "Ai ui" một tiếng, bị xách lên phía trước Hạ Tân Xuyên.
Hạ Tân Xuyên: "Cậu chắn phía trước cho tôi."
Tân Tâm: "......"
Vậy là hắn thừa nhận nơi này có quỷ rồi đúng không?
Tân Tâm khóc không ra nước mắt, cổ áo phía sau bị Hạ Tân Xuyên túm, chân không tự chủ bước lên bậc thang phía trước, sau lưng nóng hầm hập phả ra từ nhiệt độ trên người Hạ Tân Xuyên.
Ít nhất phía sau vẫn an toàn.
Nếu Triệu Hồng Vĩ đến đây, cậu sẽ dứt khoát quỳ xuống, để Hạ Tân Xuyên lên tiếp chiêu.
Chiến thuật bán NPC trong tính toán của cậu không cần dùng đến, lầu hai loé lên ánh sáng, Tân Tâm rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm.
Hạ Tân Xuyên lôi cậu lên lầu xong mới buông cổ áo ra, Tân Tâm nhanh chóng túm cổ áo lại: "Anh, sao lại buông ra."
Hạ Tân Xuyên liếc cậu, "Nghiện à?"
Tân Tâm: "Vậy em kéo quần anh cũng được."
Hạ Tân Xuyên: "......"
Hạ Tân Xuyên không kéo cậu nữa, trực tiếp vì về phía ký túc xá, Tân Tâm sốt ruột, câu hai ngón tay vào trong thắt lưng quần của hắn.
Vô cùng lễ phép kiềm chế.
Hạ Tân Xuyên mặc kệ cậu, coi như trên thắt lưng có thêm một vật trang trí.
Hành lang ký túc xá rất yên tĩnh, bọn họ về trễ, những người khác đều đã ngủ cả.
Hạ Tân Xuyên mở cửa ký túc xá, Tân Tâm trốn phía sau hắn.
Đèn trong phòng đã tắt, lại một màu tối đen, Tân Tâm híp mắt nhìn cái giường của mình, chỉ sợ có người đang nằm trên đó.
Cậu đi theo Hạ Tân Xuyên vào trong.
Hai bên giường dưới đã có người ngủ, giường trên bên trái cũng có một người đang ngủ, giường trên bên phải thì chất đầy đồ đạc.
Hạ Tân Xuyên dừng lại trước giường của hắn, vươn tay kéo cái vali từ giường trên xuống, động tác hắn ổn định lại nhẹ nhàng, vali đặt xuống đất cũng không phát ra tiếng động nào.
"Buông tay."
Tân Tâm nhìn lướt qua ký túc xá nhỏ hẹp, buông tay ra.
Hạ Tân Xuyên ngồi xổm xuống, đẩy vali hành lý xuống gầm giường dưới, lấy thêm bộ quần áo đã được giặt sạch, vừa định đi, thắt lưng hắn lại bị kéo.
"Anh, anh muốn đi tắm sao? Đi chung nhé."
Hạ Tân Xuyên: "Cậu mau chóng thôi việc đi."
Tân Tâm: "......" Làm như cậu muốn làm lắm!
"Em có lý do không thể nghỉ việc." Tân Tâm nói.
Hạ Tân Xuyên quay đầu lại: "Lý do gì?"
Tân Tâm: "Tiền lương chưa phát, em đang nợ 2000 tín dụng."
Hạ Tân Xuyên: "......"
Cuối hành lang bên kia chính là phòng tắm công cộng, phòng tắm công cộng rốt cuộc cũng có đèn, khoảnh khắc Hạ Tân Xuyên bật đèn, Tân Tâm cảm giác như mình đã lên tới thiên đường, ánh sáng tốt đẹp biết bao.
Hạ Tân Xuyên cởϊ áσ, ngón tay hắn đặt lên khoá quần bò, lườm người đối diện đang ngắm bóng đèn với vẻ mặt mê say.
"Buông tay."
Tân Tâm nhanh nhẹn rút tay về, cười cười với Hạ Tân Xuyên, thuận tiện vuốt mông ngựa: "Anh, anh đúng là người tốt."
Hạ Tân Xuyên làm như điếc, lưu loát cởϊ qυầи trong lẫn quần ngoài, Tân Tâm bất ngờ không kịp tránh, cậu trợn to mắt nhìn.
Thật rậm rạp, thật đồ sộ.
Hạ Tân Xuyên mở tủ đồ lấy chậu, lạnh lùng lườm Tân Tâm: "Nhìn xong chưa."
Tân Tâm thu hồi ánh mắt, nhanh nhẹn cởϊ qυầи áo, vừa cởi vừa nói: "Anh, anh từ từ, em sắp xong rồi."
Hạ Tân Xuyên lạnh mặt ôm chậu: "Tôi đếm đến ba."
Tân Tâm tự giác đếm: "Một hai ba."
Cậu thoát y hoả tốc, mở tủ ôm chậu, đứng nghiêm như đang huấn luyện quân sự.
Hạ Tân Xuyên quét mắt nhìn Tân Tâm từ trên xuống dưới, ném ra ba chữ: "Đồ gà nhỏ."
Tân Tâm: "......"
Gà nhỏ mà hắn nói chắc không phải như cậu nghĩ đâu nhỉ?