Khi về tới tòa nhà Tiểu Vân thì mặt trời đã hoàn toàn xuống núi, l*иg đèn treo trước tòa nhà sáng lên, từ xa nhìn lại, đỏ tươi một góc, Tân Tâm tăng nhanh bước chân.
Cánh cổng của tòa nhà Tiểu Vân thiết kế rất đặc biệt, cổng sắt đỏ cổ kính, phía trên có tượng sư tử đồng trong miệng ngậm khoen, trong thời gian buôn bán đều có người đứng ngoài cổng tiếp khách, có lẽ do dạo này nhân viên quá bận rộn nên hiện tại không có ai trực ngoài cổng.
Tân Tâm đứng trước cổng tiệm, do dự một chốc, gửi tin nhắn cho Hạ Tân Xuyên:
"Em đang đứng trước cổng tiệm cơm, trời tối, em hơi sợ, anh ra mở cổng cho em được không?"
Tân Tâm đợi một hồi, Hạ Tân Xuyên vẫn chưa trả lời tin nhắn.
Cậu nhìn con đường dần trở nên u ám phía sau lưng, lại liếc nhìn cánh cổng sắt dưới ánh sáng l*иg đèn đỏ rực, hai con sư tử há to mồm trông vô cùng sống động, dưới ánh sáng đỏ nhìn chúng như thể còn sống.
Không biết có phải do ảo giác của Tân Tâm không, cậu cảm giác tượng sư tử đồng hình như lớn hơn trước đó một chút, Tân Tâm ngây ngốc nhìn hai con sư tử đồng, ánh mắt dường như bị con ngươi đỏ au đối diện hút lấy không cách nào thoát ra.
Đầu sư tử càng lúc càng gần, cái miệng nó càng lúc càng há to, răng nanh nhọn hoắt, nước dãi trong suốt tanh tưởi trào ra, sắp nhảy bổ vào mặt Tân Tâm.
Tay Tân Tâm cứng đờ rút điếu thuốc từ trong túi ra, đặt điếu thuốc lên đầu sư tử, môi run rẩy.
"Anh Vĩ, làm một điếu?"
Đầu sư tử dừng lại trước mũi cậu.
Mùi tanh xộc lên.
Tân Tâm: "Anh Vĩ, mùi hải sản có hơi nặng."
Đầu sư tử: "..."
"Cậu không sợ sao?"
Tân Tâm nghe thấy giọng của Triệu Hồng Vĩ.
"Sợ." Tân Tâm đáp: "Sợ đến hai tay run rẩy."
Cặp mắt đầu sư tử đỏ tươi đảo quanh, quả nhiên thấy hai tay Tân Tâm hơi run rẩy.
Anh ta hừ lạnh một tiếng, nói: "Cậu nói cậu tới minh oan cho tôi?"
"Đúng."
Tân Tâm nghiêm trang.
"Em phụng mệnh Diêm La, tới đây siêu độ oan hồn cho anh."
"Cậu định siêu độ tôi bằng cách nào?"
"Hôm nay anh đã trở lại ký túc xá đúng không?"
Triệu Hồng Vĩ có chút mờ mịt trước thái độ ung dung và thoải mái của Tân Tâm, giống như khi anh ta còn sống, cùng đồng nghiệp trò chuyện, giọng nói bất giác giảm bớt vài phần tà ác: "Không có."
"Vậy anh về nhìn một chút đi."
Mặt Tân Tâm đầy vẻ chân thành: "Em đốt tiền giấy cho anh, còn thắp nhang."
Triệu Hồng Vĩ nghẹn họng, "Vô dụng thôi."
"Cũng là một chút tâm ý mà."
Triệu Hồng Vĩ lại hừ hừ: "Coi như cậu có hiếu."
Tân Tâm: Anh thì thật bất hiếu, ba lần bốn lượt hăm dọa cha nuôi."
"Cái gì mà phụng mệnh Diêm La, ăn nói bậy bạ." Giọng Triệu Hồng Vĩ có chút ưu sầu.
"Cõi đời này vốn không có Hắc Bạch Vô Thường, âm tào địa phủ, chết rồi chỉ có thể mắc kẹt một chỗ, không được siêu sinh."
Thiết lập của phó bản này cũng quá cay độc rồi.
Tân Tâm dè dặt hỏi: "Có lẽ chỉ cần giúp anh tìm ra hung thủ, là anh có thể được giải thoát?"
Đầu sư tử bỗng nhiên chồm tới, mặt dán mặt với Tân Tâm, Tân Tâm cảm thấy cái trán mình lạnh thấu xương, mùi tanh nồng nặc khiến người ta khó mà hít thở.
"Cậu nói thật?"
"Có thể thử một chút."
"Sao cậu lại tốt bụng như vậy?"
"Em từ nhỏ tâm tính hiền lành, huống chi quan hệ giữa chúng ta bây giờ đã khác, tối qua cũng nhận con nuôi rồi, em giúp anh cũng là nên làm."
Cặp mắt đỏ ngầu gắt gao nhìn chằm chằm cậu, ác ý pha lẫn hoài nghi đang cuồn cuộn trào ra không ngừng như thủy triều.
Tân Tâm rất bình tĩnh.
Ánh mắt Hạ Tân Xuyên còn rét lạnh hơn cả quỷ.
Cậu đã được rèn luyện.
"Được rồi."
Tựa hồ không nhìn ra được sơ hở nào, đầu sư tử rụt về.
Tân Tâm thở phào nhẹ nhõm, tùy ý nói: "Em nghe nói anh bị đông chết trong kho lạnh."
Đầu sư tử trở nên dữ tợn, oán độc trong mắt bắn ra, Tân Tâm cảm nhận xung quanh mình trở nên rất lạnh.
"Là con đàn bà thối tha đó..."
Tân Tâm chờ Triệu Hồng Vĩ nói tiếp, nhưng anh ta cứ nhai đi nhai lại mãi câu này.
Tân Tâm nhịn không được hỏi: "Là ai?"
Đầu sư tử nhìn chằm chằm cậu, răng nanh dần thu về, phát ra âm thanh u oán và đau khổ, dần dần trở nên xa xôi: "Tôi không nhớ... cái gì cũng không nhớ... con đàn bà đáng chết..."
Nhiệt độ như băng dần rút đi, cơn đau trên trán bắt đầu trở nên rõ ràng.
"Bịch bịch bịch-------"
Âm thanh gì vậy?
Đầu Tân Tâm đau muốn chết, xung quanh thật ồn ào, cậu muốn lấy tay bịt tai lại, nhưng hai tay như bị đông cứng.
Cổ áo phía sau chợt bị kéo mạnh.
Tân Tâm theo quán tính ngã ra sau, ngửa đầu trông thấy Hạ Tân Xuyên dưới ánh đèn đỏ.
Tiếng "Bịch bịch bịch" không còn nữa, hai tay dần lấy lại được cảm giác, Tân Tâm theo bản năng sờ lên trán, dinh dính.
Tân Tâm nhìn ngón tay mình, đầu ngón tay nhuốm máu.
Cậu ngơ ngác, sau lưng bị đẩy lên một cái, Tân Tâm đứng thẳng người, nhìn thấy trên đầu sư tử đỏ tươi một mảng.
Cậu khẽ rên một tiếng, hai tay ôm trán.
Triệu Hồng Vĩ thật sự chẳng phải thứ tốt lành gì.
"Còn ổn không?"
Tân Tâm lắc đầu: "Đau."
Cậu cúi đầu ôm trán một lúc, sau đó ngẩng đầu nhìn Hạ Tân Xuyên: "Anh, cổ anh làm sao thế?"
Hôm nay Hạ Tân Xuyên đi đưa tiễn anh trai đoạn đường cuối, cho nên hắn ăn mặc rất nghiêm túc, nút áo sơ mi cài đến tận trên cùng, lúc nãy khi cậu ngã và lòng hắn, khóe mắt vô tình phát hiện trên cổ gần vị trí xương quai xanh của Hạ Tân Xuyên có dấu vết xanh tím, giống như bị ai tàn nhẫn bóp cổ vậy.