Tân Tâm ngồi xuống, phát hiện Hạ Tân Xuyên đang lạnh lùng nhìn chằm chằm cậu.
Tân Tâm: "Anh, giới thiệu vợ em với anh."
Tân Tâm lấy điện thoại bấm bấm, sau đó đặt màn hình điện thoại lên bàn ngay dưới mí mắt Hạ Tân Xuyên.
Một thiếu nữ anime mặc váy đầm lòe loẹt, lưng mang đôi cánh thiên thần cỡ lớn đang nở nụ cười ngọt ngào với Hạ Tân Xuyên,
"Vợ em đó." Tân Tâm kiêu ngạo nói: "Đẹp không."
Hạ Tân Xuyên im lặng mấy giây, hắn đẩy điện thoại về. "Đẹp".
Tân Tâm cười hì gì. "Vậy bây giờ có thể nói cho em chuyện về cô gái kia được không?"
"Không thể."
"..."
"Tại sao?" Tân Tâm không cam lòng hỏi.
Hạ Tân Xuyên nhấp một ngụm rượu, đặt đũa xuống, nhấc mắt liếc Tân Tâm.
"Nghĩ cho kỹ, sẽ phụ lòng vợ cậu đấy."
Tân Tâm: "..."
Sao hắn còn nhập vai hơn cả cậu rồi.
Tân Tâm nhấp một ngụm rượu, lại hỏi: "Anh, em nghe nói ở đây đã chết không ít người."
"Nghe ai nói?"
"Có người nói như thế."
"Sợ chết thì mau đi."
"Không đi."
Tân Tâm lắc đầu, "Em không thể có lỗi với vợ em, em phải tiêu tiền cho vợ em."
"Cậu đã quen biết tôi trước, sau đó lại muốn làm quen cô ấy, vậy không dễ nói chuyện."
Hạ Tân Xuyên nói xong liền đứng lên.
Tân Tâm cũng vội vàng đuổi theo.
"Đi tiểu." Hạ Tân Xuyên xua tay.
Tân Tâm vẫn đi theo, vừa đi vừa nói: "Tối qua trong mơ em gặp Triệu Hồng Vĩ trong nhà vệ sinh, anh ta biến thành anh."
Hạ Tân Xuyên cau mày: "Sau đó thì sao?"
"Sau đó anh ta bị em vạch trần."
"Làm sao cậu đoán ra được?"
"Dựa vào một số phương pháp nhỏ."
Hạ Tân Xuyên đi vào nhà vệ sinh, Tân Tâm không theo vào, cậu dựa lưng vào bức tường bên ngoài.
"Anh, nói cho em biết, có phải hai người trước đều bị Triệu Hồng Vĩ dọa chạy không? Anh ta muốn hại người sao? Nếu em tiếp tục ở lại, anh ta sẽ hại em sao? Anh ta có từng dọa anh chưa? Tại sao anh ta lại chết cóng trong kho lạnh?"
Tiếng xả nước bên trong vọng ra.
Tân Tâm càng nói lớn hơn.
Hạ Tân Xuyên rửa tay đi ra, mặt hắn đã đen thui: "Lấy đâu ra nhiều câu hỏi thế?"
Tân Tâm: "Vậy anh trả lời em đi."
Hạ Tân Xuyên không trả lời, trực tiếp trở về giường, quay lưng về phía cậu, tỏ vẻ không muốn nói chuyện.
Tân Tâm giúp hắn bật cái quạt điện lên.
Tiếng quạt "ù ù" thổi gió, Hạ Tân Xuyên quay người lại.
Tân Tâm đứng ở mép giường, mở to đôi mắt lấp lánh nhìn Hạ Tân Xuyên.
Hạ Tân Xuyên: "Hai người đó không cứng đầu như cậu, vừa gặp quỷ là lập tức chạy."
"Có thể do bọn họ không có vợ để nuôi."
Hạ Tân Xuyên: "Không phải cậu muốn biết chuyện gì sao?"
Tân Tâm: "Em không thể đi, nhưng cũng phải bảo vệ tính mạng mình."
Hạ Tân Xuyên: "Ở đây không có người nào bị quỷ gϊếŧ."
Tân Tâm ngẩn ra, vẻ mặt nghiêm túc hỏi lại: "Vậy là có người bị người gϊếŧ?"
Hạ Tân Xuyên không nói.
Tân Tâm nhìn vào mắt hắn, cố gắng tìm ra manh mối ẩn sâu dưới đôi mắt như đầm nước tĩnh lặng.
Hạ Tân Xuyên: "Tôi buồn ngủ, cậu đừng nhìn chằm chằm tôi."
Tân Tâm: "Anh, anh thật là đẹp trai."
Hạ Tân Xuyên: "..."
Hạ Tân Xuyên quay lưng lại.
Một hồi không hỏi được gì, Tân Tâm lại bắt đầu bận rộn chuyện của mình.
Hạ Tân Xuyên nằm nghiêng nghe thấy tiếng động leng keng lạch cạch bịch bịch ồn ào trong phòng, hắn không xoay người lại, hai mắt nhìn vách tường.
Không biết qua bao lâu, sau lưng truyền đến tiếng mở cửa ban công.
Hạ Tân Xuyên ngửa đầu nhìn, thấy Tân Tâm xách một bọc đồ ra ban công rồi ngồi ngoài đó, Hạ Tân Xuyên chống tay nhìn ra ngoài.
Lúc cửa ban công sau lưng bị đẩy ra, Tân Tâm giật mình quay lại thấy là Hạ Tân Xuyên, hôm nay hắn mặc quần tây đen, màu đen cũng không khiến hắn gầy đi.
"Đang làm gì?" Hạ Tân Xuyên hỏi.
Ngoài ban công, trước mặt Tân Tâm đang bày một cái chậu hoa, trong chậu cắm ba cây nhang đang cháy.
Tân Tâm: "Thắp nhang cho Triệu Hồng Vĩ, đêm qua em đã đồng ý với anh ta."
Hạ Tân Xuyên: "..."
Hạ Tân Xuyên bước ra ban công, lúc này mới phát hiện bên cạnh cậu còn chất một đống mấy thứ vàng óng rực rỡ nhìn như là... hạc giấy?
Tân Tâm lúng túng cười: "Em không biết gấp đĩnh vàng."
Hạ Tân Xuyên khom người nhặt một con hạc giấy lên gỡ ra, gấp mấy đường liền thành một đĩnh vàng, giấy bắt lửa, rất nhanh đĩnh vàng đã bốc cháy, khi lửa xém đến ngón tay, Hạ Tân Xuyên ném đi, mảnh tro tàn rơi xuống lả tả.
Hắn ngồi xuống cạnh Tân Tâm, định móc điếu thuốc lá từ trong túi quần, nhưng lại móc ra một bao thuốc rỗng, thuốc đã hút hết.
Tân Tâm thấy vậy liền bê chậu hoa tới gần Hạ Tân Xuyên: "Anh hít đi."
Đều là khói cả thôi.
Hạ Tân Xuyên quay mặt sang, ánh mắt hắn nhàn nhạt lướt qua mặt Tân Tâm, dừng lại trên cây sào phơi quần áo.
"Hôm nay anh tôi qua đời."
Tân Tâm: "Nén bi thương."
Hạ Tân Xuyên lắc đầu: "Không bi thương."
Tân Tâm: "Tình cảm không tốt sao?"
"Bình thường."
"Qua đời như thế nào?"
"Ung thư phổi giai đoạn cuối."
"Vậy anh bớt hút thuốc lại."
Hạ Tân Xuyên nghiêng đầu nhìn Tân Tâm.
Hai tay cậu khoanh lại dưới cằm, đôi mắt chớp chớp, biểu tình nghiêm túc.
"Cậu muốn biết chuyện của Tào Trân?" Hạ Tân Xuyên hỏi.
Tân Tâm lắc đầu, cậu chú ý đến bầu không khí kỳ quái giữa hắn và Tào Trân hơn,
"Em muốn biết chuyện giữa anh và cô ấy."
Ánh mắt Hạ Tân Xuyên chợt lóe.
Tân Tâm: "Có thể nói một chút không?"
Hai cánh tay Hạ Tân Xuyên rũ xuống trên đầu gối, mùi tiền giấy sau khi đốt tản ra chui vào mũi hắn, hắn nhìn về phía xa, nhẹ nhàng nói: "Anh tôi tông chết chị cô ấy."