Tân Tâm chật vật chống hai tay đứng lên, nhưng cánh tay ngày hôm qua làm việc quá sức nên giờ vẫn còn đau nhức, run rẩy không có lực, khoé mắt trông thấy người phụ nữ đang đi về phía mình, tư thế bước đi dường như có hơi khập khiễng.
Tân Tâm kinh hãi lùi mông ra sau.
Tiếng "bíp bíp" của chiếc xe điện lọt vào tai cậu thánh thót tựa âm thanh thiên đường.
Tân Tâm quay đầu.
Hạ Tân Xuyên lái xe trở lại.
Người phụ nữ dừng bước.
Hắn dừng xe cạnh Tân Tâm, chống chân xuống đất, lườm cậu,
"Ở chỗ này làm gì?"
Tân Tâm: "Em nhổ cỏ."
Hạ Tân Xuyên: "......"
Hạ Tân Xuyên ở đây khiến cậu có chút cảm giác an toàn, Tân Tâm lấy lại bình tĩnh, run rẩy đứng lên.
"Hai người quen nhau sao?" Tiếng người phụ nữ truyền đến.
Động tác phủi mông của Tân Tâm dừng lại.
Hạ Tân Xuyên "ừ" một tiếng, cụp mắt nói với Tân Tâm: "Có đi không?"
Tân Tâm gật đầu lia lịa, "Đi, đi chứ, đi ngay luôn."
Vừa nói cậu vừa vịn thắt lưng hắn ngồi lên phía sau xe, núp sau lưng Hà Tân Xuyên quan sát người phụ nữ đối diện.
Hoá ra cô ấy không phải quỷ.
Tân Tâm vẫy vẫy tay: "Xin chào, tôi là đồng nghiệp với anh Hạ, tên là Kiều Văn Quảng."
"Đồng nghiệp......."
Người phụ nữ vẻ mặt đăm chiêu, khẽ cười: "Chào cậu, tôi là Tào Trân."
Tân Tâm nghe tên người phụ nữ xong lập tức ngây người.
Trong lúc cậu còn đang ngẩn ngơ, Hạ Tân Xuyên đã lái chiếc xe điện rời đi. Tân Tâm níu lấy hai bên eo áo sơ mi của Hạ Tân Xuyên, quay đầu nhìn Tào Trân.
Chiếc váy dài màu hoa mơ giống như một đoá hoa nở giữa đám cỏ dại, khẽ khàng lay nhẹ trong gió.
Mãi cho đến khi Tào Trân hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, Tân Tâm mới quay đầu hỏi Hạ Tân Xuyên: "Cô ấy là ai thế?"
Hạ Tân Xuyên không trả lời.
Xe điện chạy đến dưới lầu ký túc xá, Tân Tâm xuống xe, Hạ Tân Xuyên đỗ xe dưới bóng râm để sạc điện, hắn cởi nón bảo hiểm, lấy trong túi áo ra một cái bật lửa, ngồi trên xe hút thuốc.
Tóc hắn bị mũ đè lên, trán ướt đẫm mồ hôi, hai bên má và cằm có dấu vết do quai nón để lại, Hạ Tân Xuyên rít một hơi rồi lại một hơi, sắc mặt có chút suy sụp.
Tân Tâm đứng bên cạnh không nói gì cũng không đi đâu, đứng mệt rồi cậu liền kéo hắn ngồi lên cái ghế nhỏ tối qua.
Một điếu thuốc rất nhanh đã hút hết, Hạ Tân Xuyên hất cằm: "Muốn một điếu không?"
Tân Tâm lắc đầu: "Em không."
Hạ Tân Xuyên hờ hững: "Cũng khá ngoan."
"Không phải." Tân Tâm nói: "Không có tiền mua, hơn nữa lỡ nghiện thì không tốt."
Hạ Tân Xuyên cắn đầu thuốc: "Tiền của cậu đi đâu hết rồi?"
Tân Tâm: "Cho vợ em."
Hạ Tân Xuyên suýt thì sặc, khói từ lỗ mũi phun ra. "Vợ?"
Tân Tâm hất mặt.
Hạ Tân Xuyên bóp điếu thuốc, liếc Tân Tâm một cái: "Chưa đủ lông cánh."
Tân Tâm: "Em vốn ít lông."
Hạ Tân Xuyên không nói chuyện với cậu nữa, hắn lấy cái túi nhựa đỏ từ trong cốp xe ra.
Giữa ban ngày ban mặt Tân Tâm không sợ gì, đi theo Hạ Tân Xuyên lên lầu,
"Đêm qua em lại gặp được Triệu Hồng Vĩ, gặp trong mơ."
"Hai người thân nhau nhỉ?" Hạ Tân Xuyên không mặn không nhạt nói.
Tân Tâm: "Sắp rồi."
Lầu ký túc xá không có ai, Hạ Tân Xuyên mở cửa phòng, rèm che ban công chưa kéo lại, trong phòng sáng sủa hơn rất nhiều.
"Em mua mùng rồi, buổi tối em ngủ giường trên."
Hạ Tân Xuyên từ chối cho ý kiến, hắn ngồi xuống giường dưới, túi nhựa đỏ đặt trên bàn, bên trong có hai hộp thức ăn sẵn đã được đóng gói cẩn thận và một chai rượu.
Tân Tâm nhanh nhẹn đi mắc mùng, cậu nằm nhoài ở giường trên ngó xuống, hai hộp thức ăn mở ra, Hạ Tân Xuyên đang lấy đũa.
Mùi đồ ăn thơm phức toả ra, Tân Tâm hít hít mũi, bò từ giường trên xuống, cậu kéo ghế ngồi đối diện Hạ Tân Xuyên.
Hạ Tân Xuyên gắp một miếng thịt đầu heo.
Tân Tâm nuốt nước miếng.
Hạ Tân Xuyên lại gắp một lát thịt bò.
Tân Tâm lại nuốt nước miếng.
Hạ Tân Xuyên ngẩng đầu.
Hai tay Tân Tâm ôm ghế, hai mắt trông mong nhìn hắn.
Hạ Tân Xuyên: "Khui rượu."
Tân Tâm vội vàng cầm lấy chai rượu, ngón tay cậy cậy nắp chai, cậu há mồm cắn, lại không dám cắn mạnh, răng va vào chai lạch cạch, loay hoay nửa ngày, nắp chai không chút sứt mẻ.
Hạ Tân Xuyên không nhìn nổi nữa, vươn tay cứu lấy chai rượu từ trong miệng cậu, hắn kê nắp chai lên chân bàn đập một phát, "cạch" một tiếng nắp chai bật ra.
Tân Tâm có hơi ngượng ngùng nhìn Hạ Tân Xuyên.
Hạ Tân Xuyên: "Uống được không?"
"Được"
Hạ Tân Xuyên hất cằm.
Tân Tâm hiểu ý nhanh chân chạy vào nhà vệ sinh lấy hai cái ly đánh răng của hai người ra ngoài.
"Tự rót đi."
Tân Tâm rót cho Hạ Tân Xuyên trước sau đó mới tự rót cho chính mình, khi cậu rót rượu, Hạ Tân Xuyên lấy thêm một đôi đũa dùng một lần khác đặt lên hộp thức ăn.
"Anh, hôm nay anh đi đâu thế?"
Tân Tâm nhấp một ngụm rượu, vừa cay vừa sảng khoái, cậu cầm đũa gắp miếng thịt bò kho bỏ vào miệng, thịt không bị quá chín, có hơi dai, nhưng không dai quá, vị thịt bò bùng nổ trong khoang miệng, lưu lại mùi thơm trên răng và má.
Hạ Tân Xuyên không nói lời nào, chỉ uống rượu ăn thịt, tầm mắt hạ xuống, khí áp cũng thấp.
Ông chủ Tần nói nhà Hạ Tân Xuyên có người chết.
Tân Tâm biết bây giờ không phải lúc hỏi vấn đề này, Hạ Tân Xuyên không phải dạng người hỏi cái gì thì đáp cái nấy.
Cứ uống rượu trước vậy.
Tân Tâm liếc nhìn chai rượu, thầm nói sao lại mua rượu về? Loại này uống cũng đâu say được.
Ánh mắt Tân Tâm bị Hạ Tân Xuyên bắt gặp, hắn nói: "Không đủ đô à?"
Tân Tâm vội đáp: "Đủ rồi."
Kỳ thực tửu lượng của Kiều Văn Quảng chỉ ở mức bình thường, nhìn thể lực của Hạ Tân Xuyên công bằng mà nói, cậu cảm thấy người gục trước chắc chắn là mình.
Tân Tâm cầm cái ly đánh răng lên uống rượu.
"Anh, anh quen cô gái hồi nãy sao?"
Tân Tâm làm bộ thích thú: "Dáng người cũng rất tốt đó."
Hạ Tân Xuyên uống một hớp rượu lớn, cái ly trống không, Tân Tâm rất biết điều lại đứng dậy rót cho hắn.
"Không phải cậu có vợ rồi à? Còn nhớ thương cô gái khác?" Hạ Tân Xuyên nói.
Tân Tâm quơ quơ chai rượu đã thấy đáy, cậu dốc chai, không để lãng phí giọt nào, nói: "Cái này không liên quan."