Chương 5: Cổ Trạch

Con tiểu quỷ trong ngăn tủ không phát ra tiếng động nào, Cố Hề Lịch không biết nó có còn ở bên trong hay không, với mức độ đáng sợ như thế này, ai la lên thì người đó thua.

Hoa Mông bên kia có phát hiện mới, có người tìm được một tờ giấy được giấu trong sách.

[Văn Văn, cậu phải cẩn thận, người Từ gia đều là kẻ điên]

Không biết ai đã viết lời nhắn này, có thể tạm thời xác định chủ nhân cổ trạch này họ Từ, nhưng đây không phải là manh mối để mở cửa. Hoa Mông bảo mọi người tìm lại, tốt nhất có thể tìm ra vật có thể mở ổ khóa.

Cố Hề Lịch còn một ngăn tủ cuối cùng chưa mở, ban nãy nhìn thấy con tiểu quỷ kia, không phải là cô không bị ảnh hưởng, dù sao hiện tại mở ngăn tủ đã mở ra bóng ma tâm lý, nhưng không mở lại không được. Cô hít sâu một hơi mới mở cái ngăn tủ cuối cùng ra, kết quả phát hiện một cái hộp bị khóa nằm bên trong.

“Anh Hoa, anh lại đây xem này!”

Tuy Cố Hề Lịch hạ giọng rất thấp, nhưng Hoa Mông vẫn có thể nghe được. Gã vẫn luôn chú ý đến cô gái nhỏ này, đây thật không có ý khác, hoàn toàn là bởi vì một cô gái như vậy xuất hiện trong Lĩnh Vực Vong Linh vốn dĩ rất dễ khiến người ta chú ý. Sau khi phát hiện cô không nhu nhược như bề ngoài của mình, Hoa Mông cũng đang đánh giá xem cô có đáng tin cậy hay không.

Ổ khóa trên chiếc hộp làm bằng gỗ này rất nhỏ, vừa vặn khớp với chiếc chìa khóa được tìm thấy trong phòng chứa đồ. Hoa Mông mở hộp ra, bên trong là một tấm bản đồ địa hình, tấm bản đồ được mở ra đặt dưới đất để mọi người đều có thể xem.

Bản đồ thể hiện cổ trạch có hai tầng, nơi họ vừa ở thực sự là một kho chứa đồ, hiện chỗ đang đứng là thư phòng. Cánh cửa ra khỏi thư phòng cũng được thể hiện trên bản đồ, bên trên treo một ổ khóa, tỏ ý không thể trực tiếp đi qua. Nếu có thể từ thư phòng đi ra ngoài, bên trái là cửa chính cổ trạch, bên phải là phòng khách cùng nhà ăn.

“Mở được cửa chính là có thể rời đi Lĩnh Vực Vong Linh đúng không?”

Nói chuyện chính là một cô gái trẻ tuổi vẫn luôn đi theo bên cạnh Hoa Mông, ban nãy Cố Hề Lịch nghe thấy Hoa Mông gọi cô ta là Kiều Nguyên Bân. Cô ta cũng không phải lần đầu tiên tiến vào Lĩnh Vực Vong Linh, điểm này kỳ thật có thể từ trên hành vi của du khách nhìn ra được. Tay già đời đều biết nên làm gì, cẩn thận thì cẩn thận, nhưng cơ bản là vẫn làm việc, ngoại lệ duy nhất chính là Lý Khả, ông ta không làm việc nhiều, nhưng lại rất thích giao lưu với các du khách đồng hành, đặc biệt là những người mới.

Người mới thì tương đối mờ mịt, đại đa số chỉ lo sợ hãi, tương đối trấn định cũng chỉ là làm theo mệnh lệnh và hành động của người khác.



Trong mười hai người, hiện tại thoạt nhìn có bảy người chơi lâu năm, năm người mới.

…… Vừa mới chết một người mới.

Hoa Mông: “Tôi cũng hy vọng là thế, có thể như vậy thì tốt rồi.”

Ngay cả Cố Hề Lịch là người mới còn biết, nếu không cần thăm dò lầu hai, vậy bản đồ cho ra lầu hai liền không thú vị, ngay cả khi cổng chính có thật là cửa ra đi nữa, cũng không thể mở ra lúc này.

Cái bản đồ này vẫn không thể giúp bọn họ rời khỏi thư phòng, Hoa Mông bảo mọi người cùng nhau hành động, lục soát lại kho chứa đồ, không thể nào không có chìa khóa mở cửa, khẳng định là bọn họ đã bỏ sót thứ gì đó.

Lại một lần đi qua hành lang, Cố Hề Lịch ngẩng đầu nhìn mấy bức tranh treo hai bên tường, đôi mắt trong những bức tranh này nếu nhìn kỹ thì hình như đang nhìn chằm chằm vào cùng một hướng, chính là một viên gạch nằm giữa hành lang.

Đây rõ ràng là một manh mối, Kiều Nguyên Bân rất nhanh cũng phát hiện ra, cô ta gọi Hoa Mông lại, hai người xác định bên dưới viên gạch này là rỗng, bèn lấy dụng cụ trong kho chứa đồ ra, hợp lực cạy viên gạch lên, bên trong quả nhiên có cái gì đó.

Một cây thước dính máu.

Vật này hiển nhiên cũng không thể dùng để mở cửa, nhưng một thứ được giấu kín đặc biệt thế này sẽ có chỗ dùng.

Lý Khả nhỏ giọng đoán: “Không chừng có thể dùng để đối phó vong linh.”

Nhìn ra được Lý Khả rất thèm thuồng cây thước này, đáng tiếc vật này không phải ông ta phát hiện ra, hơn nữa trong tay ông ta còn cầm dây thừng dính máu, không thể nói là cái nào có ích hơn.



Có được tin tức hữu dụng Cố Hề Lịch bất động thanh sắc ghi nhớ trong lòng, giọng nói dần dần ép tới càng thấp, lực chú ý của mọi người cũng không dồn hết vào cô nên không chú ý đến điểm này.

Cố Hề Lịch: “Loại đồ vật có thể đối phó vong linh như thế này có thể mang ra ngoài Lĩnh Vực Vong Linh không?”

Lý Khả: “Không được, ngay cả khi mang được ra ngoài thì cũng vô dụng đối với vong linh ở trạm tiếp theo, những thứ này đều không đáng tiền …… Tiểu Cố, cháu có biết thứ gì là quý giá nhất trong Lĩnh Vực Vong Linh không?”

Cố Hề Lịch lắc lắc đầu.

Lý Khả cười như không cười nói: “Trái tim của Vong linh."

Lý Khả là một gã đàn ông trung niên mập mạp, ngũ quan bị thịt chèn đến mũi miệng đều nhỏ lại, cặp mắt ti hí chỉ còn chừa lại một khe hẹp dài. Đều nói đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, bởi vì cửa sổ này của ông ta chỉ còn lại một khe hẹp, ngăn cách tầm mắt thăm dò từ bên ngoài vào, khiến người ta không thể nhìn ra suy nghĩ thực sự trong lòng ông ta.

Tổng thể mà nói, Lý Khả cho người ta ấn tượng đầu tiên là thật thà chất phác. Trong thế giới Lĩnh Vực Vong Linh áp lực cao như thế này, muốn giả vờ sẽ không giả vờ được bao lâu.

Cố Hề Lịch: “Nó là thứ gì?”

Lý Khả: “Chỉ cần có thể sống sót, từ từ rồi cháu sẽ biết.”

Loại lời nói nửa úp nửa mở thế này là khó chịu nhất, Cố Hề Lịch phi thường trực tiếp biểu lộ cô không vui, nhíu mày liếc Lý Khả một cái, không thèm nói chuyện với ông ta nữa.

Lý Khả nhủ thầm thật đúng là tính tình đại tiểu thư, liền muốn tiếp tục đề tài này nhưng Cố Hề Lịch không để ý tới ông ta nữa.

Quay trở lại phòng chứa đồ một lần nữa, cảm xúc của mọi người đều có chút lo âu, đặc biệt khi nhìn đến bộ quần áo bị ngâm trong bãi nước đặc trên mặt đất kia, lại càng thêm bực bội. Dù sao cũng là kho chứa đồ, chất rất nhiều thứ linh tinh, tìm kiếm lao lực hơn rất nhiều so với thư phòng.